Ta hiểu lầm Tiêu Đình Hòa, có loại người bên ngoài một đằng, bên trong thì một nẻo.
Hắn nói ngay từ ban đầu đã có thể nghe thấy ta nói chuyện. Hắn nghĩ không biết con gái nhà ai mà cứ lải nhải không chịu ngừng. Sau đó ta cứ nói xấu cha, mẹ hắn mãi, tiếp tục nói bậy tới Dung Nguyệt, bảo hắn giúp ta báo thù thì hắn lại thấy ta thú vị.
Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là ta dám đánh bàn tính bên tai hắn, thông báo cho hắn biết là nếu muốn đuổi ta đi thì phải đền hai mươi vạn lượng bạc.
Hắn bảo ta là con hồ ly không có trái tim, nhìn thông minh lanh lợi có gan lớn thế thôi, nhìn kỹ lại mới nhận ra là người chỉ biết đến danh lợi, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức.
Hắn nói lần đầu tiên thấy kiểu người giống như ta, bắt đầu tò mò ta lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.
“Cho nên ngay từ đầu ngài chỉ muốn chịu trách nhiệm thôi đúng không, Dung Nguyệt đâu có nói sai.” Ta ngáp một cái, cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ vô cùng.
“Ngay từ đầu đã không phải vì chịu trách nhiệm, làm sao ta có thể lấy hạnh phúc cả đời ta ra để gánh vác được? Nàng đã đề nghị muốn ra đi nhằm đổi lấy hai mươi vạn lượng, vậy ta còn ép nàng ở lại chi nữa? Làm như ta không cưới nổi vợ vậy?”
Ta bị hắn chặn họng, nghĩ lại mới thấy hắn nói có vài phần đạo lý. Ở Kinh thành này nếu hắn muốn cưới, người ta vui thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-trong-tay/2839910/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.