Editor: HangVO9
thật đói...
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Lỗ Lỗ khi nàng tỉnh lại, sau đó nàng mới phát hiệntrời đã sáng, mặt trăng đã lặng, mà Cố Tam vẫn chưa có tới đón nàng.
Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, thật giống như năm ấy Thu Thu được theo tộc trưởng đi chơi, Lỗ Lỗ nói nàng ấy hái cho mình những đóa hoa thơm thơm đỏ thẫm như lần trước nàng ấy mang về. Thu Thu đáp ứng thật tốt nhưng khi trở về lạinói là nàng ấy đã quên hái rồi. Lúc đó Lỗ Lỗ rất thất vọng, nhưng bởi vì tới giờ ăn tối trong tộc, nàng đảo mắt liền quên chuyện đóa hoa.
hiện cũng giống như vậy, Lỗ Lỗ không nghĩ Cố Tam vì sao chưa có tới, nàng lung lay đuôi, nhảy lên đầu tường Lâm phủ, chuẩn bị đi tìm gì đó ăn.
Nàng thật đói, không có gì quan trọng bằng lấp đầy bụng hết a.
Nhưng khi nàng nhảy lên nóc nhà muốn chạy đến phòng bếp, Lỗ Lỗ đột nhiên nhớ ra, nàng hiện là mèo, nữ đầu bếp chắc chắn sẽ không cho nàng đi vào. Nàng thất vọng dừng bước lại, nhìn về phía hậu viện. Có nên đi tìm Điềm Hạnh các nàng kiếm gì ănkhông?
Quên đi, vạn nhất gặp được Thẩm cô cô liền hỏng bét, trước khi Thẩm cô cô rời đi, nàng cũng không muốn trở về.
Lỗ Lỗ chuyển thân, tắm mình trong ánh mặt trời mới lên.
Mặt trời càng lên càng cao, toàn thân ấm áp, híp híp, Lỗ Lỗ đột nhiên mở mắt. Đúng vậy, không thể đi phòng bếp, không thể đi hậu viện, nàng có thể đi tìm tiên sinh a! Chỗ Tiên sinh ít người, hơn nữa, trong phòng khẳng định có rất nhiều cá khô, trước đây nàng không có cách, bây giờ thân thể nàng nhỏ xíu, đi nhất định có thể theo mùi vị tìm được cá khô. Meo meo, nếu như tiên sinh không có ở đó thì tốt rồi, nàng muốn đem toàn bộ cá khô đều ăn hết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518897/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.