Chương trước
Chương sau
Lỗ Lỗ trên lưng không có thương tổn, nhưng nàng xác thực đã khóc, hơn nữa nhất định khóc rất lớn, mới có thể đemmắt khóc sưng thành như vậy.
Nhìn hai nha hoàn quỳ trước người dập đầu, Lâm viên ngoại thở dài thật dài.
Hai nha hoàn này là ông tự mình kêu đến, Lỗ Lỗ rất thích các nàng, cácnàng hầu hạ đại tiểu thư cũng rất tâm lực, hôm nay nhất định là khôngđành lòng đại tiểu thư học quy củ vất vả, cho nên mới nói dối đi?
Nhưng nếu như là nói dối, Điềm Hạnh sẽ không đề nghị thỉnh tú nương tớikiểm tra thương tích của đại tiểu thư, đây chẳng phải là chính mình tựlàm bại lộ?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài từ trong ngõ hẻm truyền đến tiếng kêu du dương. Mới đó cũng đã qua một ngày.
”Quên đi, đều đừng giằng co nữa, đêm nay trước chiếu cố tốt cho đại tiểu thư, cái khác sáng mai lại nói.” Lúc ở Đường phủ có uống một chút rượu, lại cùng Đường lão gia, lão thái thái nghe xong nửa ngày hí kịch, Lâmviên ngoại có chút tinh thần không tốt. Vả lại ông nghĩ kỹ, sáng mai hỏi một chút Lỗ Lỗ, nếu như Thẩm cô cô thật động thủ đánh nàng, nàng thậtnhư vậy không muốn học, ông sẽ không bức nàng học. Sa thải Thẩm cô cô,ông tự mình dạy nàng, không cần học hết bộ dáng tiểu thư khuê các, chỉcần bảo đảm lúc nàng ra gặp khách, cách đi đứng ngồi uống trà ăn cơmkhông làm trò cười là được.
Anh Đào cùng Điềm Hạnh dập đầu tiễn ông rời đi.
Thường Ngộ vẫn thủ bên ngoài viện, nhìn thấy Lâm viên ngoại ra, nhịn không được hỏi: “Lão gia, đại tiểu thư nàng...”
Lâm viên ngoại khoát khoát tay, “Không có việc gì, nữ nhi tính hay làmnũng vậy thôi. Sắc trời không còn sớm, một hồi ngươi cũng trở về đi ngủ lại đi.”
Thường Ngộ không hỏi nhiều, quyết định ngày mai lại tìm cơ hội tốt hỏi Anh Đào các nàng một chút.
Các gia nhân khác cũng mỗi người tản đi, Lâm phủ rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Anh Đào cùng Điềm Hạnh xem qua Lỗ Lỗ, rồi nhẹ chân nhẹ tay thối lui ragian ngoài, trực tiếp ngủ bên ngoài kháng thượng. Nhưng phát sinh loạisự tình này, ai lại ngủ được chứ? Hai người trốn trong chăn riêng, lạivì đại tiểu thư chợt khôi phục thương thế một cách đáng ngờ, cũng vìchưa biết chuyên này ngày mai ra sao nên thấp thỏm bất an.
Nhưng đêm nay không có tâm tư đi ngủ, không chỉ có hai người các nàng.
Bùi phủ.
Bùi Sách cũng mới từ Đường gia trở về, mới vừa vào cửa, quản gia chàođón nói: “Thiếu gia, tiệm thú cưng Chu lão bản buổi trưa đưa tới một con mèo trắng, nói là Thanh Mặc đã tới tiệm ông chọn vài con mèo trắng,ngài đều không hài lòng, ông cảm thấy rất xấu hổ, vừa mới hôm qua lại từ thị trấn chọn đến mấy con đều dạy tốt để thành mèo cưng, ông nghĩ ngàicó thể sẽ thích, liền đem con lanh lợi kia đưa tới.”
”Ừ, biết, một hồi đưa đến trong phòng ta đi.” Bùi Sách thần sắc nhànnhạt, vừa đi vào trong vừa nói. Nếu là mấy ngày trước nghe thấy tin tứcnày, hắn đại khái còn có thể chờ mong một chút, hiện sau thất vọng nhiều lần như vậy, hắn đã không ôm bất cứ hy vọng nào.
Chờ hắn rửa mặt hoàn tất, mèo trắng kia đã được đưa vào phòng của hắn, là một con mèo xinh đẹp trong lồng.
Bùi Sách thuận tay khép chặt cửa, đem lồng sắt để trên bàn, ngồi bêncạnh tinh tế quan sát con mèo trắng này. Mèo trắng đợi một ngày rốt cuộc cũng đợi được chủ nhân, tựa hồ cũng rất hưng phấn, đứng lên di chuyểnvòng quanh lồng sắt vài vòng, sau đó trước mặt Bùi Sách đứng lại, vươnmột cái móng nhỏ mềm vuốt nhẹ hắn.
Là con mèo cái, có chút gầy, nhưng sắc lông rất thuần, nhìn cũng lanhlợi, ánh mắt động tác so với mấy con mèo trước kia đều linh động hơn.
Chỉ là mắt mèo có sắc kim, chứ không phải sắc nâu coi được hơn, mới hợp tâm ý hắn.
Bùi Sách sau khi nhanh chóng so sánh, giơ tay lên mở lồng sắt, đem mèo trắng phóng ra.
Mèo trắng không nhảy xuống đất, mà là thử thăm dò đi về hướng hắn. BùiSách nhịn không được vươn tay, bạch mèo chấn kinh lui về phía sau haibước, thấy Bùi Sách không nhúc nhích, nó lại đi tới, cái đầu tròn tiếnđến trên lòng bàn tay chủ nhân ngửi ngửi. Có lẽ là không có tìm được gìăn ngon như trong tưởng tượng, nó ngẩng đầu hướng Bùi Sách kêu mộttiếng.
Bùi Sách nhíu hạ mày, mèo này kêu thanh âm có điểm thô, mặc dù không tính là khó nghe.
Hắn thử thăm lấy tay ôm nó, lúc đụng tới bộ lông mềm của nó, mèo trắngcũng không có giãy giụa. Bùi Sách rốt cuộc cười, đem mèo trắng kéo tớiôm trong lòng, trong phòng đi đi. Xác định mèo trắng cũng không ghét bịngười ôm, hắn hài lòng gật gật đầu, phân phó Thanh Mặc chuẩn bị nước.Hắn muốn tắm cho mèo trắng, sau đó mới ngủ.
Thanh Mặc nghe thấy thiếu gia nói, kích động thiếu chút nữa khóc. Mỗilần hắn ôm mèo trở về, đều phải ngoan ngoãn thủ bên ngoài, vạn nhấtthiếu gia không thích, hắn liền phải phụ trách đem mèo ra. Nhiều lần mèo nửa đường nhảy xuống, trong vườn chạy tán loạn khắp nơi, chạy chạy sẽbiến mất, hại hắn phải chạy đuổi một đường, còn muốn lo lắng mèo chạy về chỗ thiếu gia nhà hắn không.
May mà có thể kiên trì đến thiếu gia kêu nước, hôm nay con mèo này thật có phúc khí.
Chờ Bùi Sách bình an vô sự tắm rửa cho mèo trắng xong, Thanh Mặc mới hoàn toàn yên tâm, mang lồng mèo đi, rồi mới đi ngủ.
Thế nhưng, không biết qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng, hắn nghe thấythiếu gia có động tĩnh. Thanh Mặc trong lòng vừa nhảy, vội vàng mặc áosam chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Bùi Sách sắc mặt xanh đen đem conmèo trắng kia vứt xuống trên mặt đất.
”Thiếu gia, con mèo này không hợp tâm ý người sao?” Thanh Mặc yên lặngtrong lòng kêu khổ. Được, qua mấy ngày hắn lại phải chạy đi tìm mèo.
Bùi Sách liếc nhìn hắn một cái, không nói, xoay người liền quay vào.
Thanh Mặc đứng trước cửa phát ngốc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay ngườilại xách con mèo trắng, trên miệng thấp giọng tiếc hận nói: “Đã thànhcông lên giường thiếu gia, ngươi thế nào mà không kiên trì thêm một hồinữa! Đồ không có phúc khí, thiếu gia nhà ta đuổi ngươi, chắc là ngươilên trên giường thiếu gia đi tiểu rồi?”
Có lẽ là ngại hắn nói nhiều, mèo trắng “Meo” kêu một tiếng, lại quay đầu ném đuôi cấp tốc hướng tường viện chạy đi, chớp mắt đã mất dạng!
”Trở về!” Thanh Mặc hổn hển đuổi theo, đè thấp giọng gọi. Nó chính làđích thân Chu lão đưa tới, thiếu gia không thích, hắn trả về là được,nhưng nếu là mèo chạy mất, hắn còn phải ra tiền mua mèo a!
Bùi Sách hoàn toàn không quan tâm Thanh Mặc có bắt được con mèo trắng ầm ĩ kia không, trở lại trong phòng, hắn nằm trên giường liền ngủ. Bận rộn một ngày, vốn tưởng rằng có thể có con mèo bồi ngủ, nhưng không nghĩcon mèo trắng kia tiếng ngáy so với người còn vang hơn! Vang liền vangđi, cùng lắm thì không ôm nó ngủ nữa, nhưng con mèo kia chết sống khôngchịu đi, ném xuống giường liền lại nhảy lên. Bùi Sách không thể nhịnđược nữa, đành phải đuổi.
Lúc hắn đang ngủ, thì ngoài cửa có bóng lờ mờ của Cố Tam đi lại, trôngrất hồi hộp, ngước nhìn mặt trăng bằng đôi mắt đen thâm thúy lấp lánh có thần.
Mặt trăng đã lên cao, không biết mèo ngốc có biến thân không.
Nàng có thể ngủ quên không?
Lâm phủ lớn như vậy, nàng sau khi biến thành mèo nhỏ hơn rất nhiều, có thể tìm không được cửa lớn mà lạc đường a?
”Meo...”
Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu yếu ớt, Cố Tam tinh thầnchấn động, lập tức hướng bên kia nhìn lại. Chỉ thấy ánh trăng đang soisáng giữa đường, đúng là một con mèo trắng. Lúc hắn nhìn qua, mèo trắngcũng nhìn lại hắn.
”Lỗ Lỗ!” Cố Tam hưng phấn hướng bên kia đi đến, thấp giọng gọi.
Mèo trắng lại dường như hoảng sợ, xoay người chạy về phía trước mấy trượng, sau đó mới chậm rãi dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn.
Cố Tam không dám chạy nữa, hắn không biết mèo ngốc vì sao lại sợ hắn,chẳng lẽ là trời tối nhìn không rõ lắm bộ dáng hắn, nên nàng không dámnhận?
”Lỗ Lỗ, qua đây, là ta!” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn một tay kêunàng. Hắn trước đây đã từng thấy qua mấy đứa nhỏ trêu mèo, đều là nhưthế này.
Quả nhiên, mèo trắng tiếp tục đứng tại chỗ đợi một hồi, liền giơ lên cái chân nhỏ, nhẹ bước hướng phía hắn chạy tới. Mèo trắng càng gần, Cố Tamcàng cười lớn, xuyên thấu qua màu lông thuần khiết của mèo trắng, hắnhình như nhìn thấy Lỗ Lỗ mơ hồ nằm trong nhà gỗ, không nháy mắt nhìn vào khố gian của hắn, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì khiếp sợ hơi mở, mê ngườinói không nên lời.
”Meo...” Mèo trắng dùng đầu cọ cọ tay hắn.
Cố Tam phút chốc đã đem mèo trắng bế lên, ôm vào trong lòng đi nhanh trở về, “Mèo ngốc, đi, chúng ta về nhà!”
”Meo...” Mèo trắng trong ngực hắn củng củng, thay đổi tư thế cho thoảimái, mắt mèo chậm rãi nheo lại, dần dần hạ thành một đường, khép lại. Nó quá buồn ngủ, đang ngủ ngon thì bị người ném xuống giường, hi vọng lầnnày có thể ngủ đủ giấc đi.
Mèo trắng ngủ say, lại lần nữa cất tiếng ngáy khẻ, lại bị tiếng bước chân gấp mà trầm ổn của Cố Tam che lấp.
Mà khi đó Lâm gia đại tiểu thư đang trong chăn, Lỗ Lỗ mới vừa mở mắt ra. Nàng là bị đói tỉnh.
Nàng muốn dụi dụi mắt, lại phát hiện nâng lên chỉ là một bộ móng vuốt.
”Meo...”
Lỗ Lỗ kìm lòng không đậu phát ra một tiếng yếu ớt mèo kêu.
Trời đã tối sao? Nhưng nàng còn chưa có ăn cơm chiều a, Anh Đào, Điềm Hạnh vì sao không có gọi nàng?
Lỗ Lỗ đá đá chăn, thò đầu ra, vừa muốn gọi, tầm mắt lại đảo qua xa xa rồi dừng lại ở cái ghế tựa.
Ban ngày, Thẩm cô cô chính là bắt nàng ngồi chỗ đó không nhúc nhích,nàng ngồi một hồi thì thấy khó chịu, vừa mới xoay nhẹ thắt lưng, liền bị Thẩm cô cô bấm một cái.
Nàng không nên học quy củ.
Lỗ Lỗ nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của lão tộc trưởng khi căn dặn nàngnghe lời, nhớ lại ánh mắt hung ác của Thẩm cô cô, sau đó, nghĩ tới lờiCố Tam nói. Hắn nói nàng sau khi biến thân liền đi ra cửa tìm hắn, hắnsẽ ở chỗ đó chờ nàng.
Lỗ Lỗ chui ra ổ chăn, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, quen thuộc chui quarèm cửa, ngang qua chiếc giường phụ, ra gian ngoài. Bên trong cửa sổ đều che song lụa, nàng không mở được, cửa sổ phía trước lại là giấy. Lỗ Lỗđi tới trước một cánh cửa, quay đầu lại nhìn nhìn một chút, chưa vộiđộng vào rèm cửa gian ngoài, sửng sốt một hồi, rồi không lưu luyến nữa,tung mình nhảy lên, ba chân chăm chú bám chặt vào chấn song, một chânđâm thủng song giấy mỏng, đầu chui qua lọt, toàn bộ thân thể liền chuira ngoài.
Lỗ Lỗ không lập tức ra tìm Cố Tam, nàng len lén chạy tới trong phòng lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng đang ngủ, Lỗ Lỗ yêu thương nhìn khuôn mặt ông mà rơi nước mắt. Nàng luyến tiếc lão tộc trưởng, nhưng lão tộc trưởng cố ép nànghọc quy củ, nàng hay là đi ở cùng Cố Tam đi. Không biết sau khi nàng đi, lão tộc trưởng có thể khổ sở hay không, có thể lo tìm kiếm nàng ở đâuhay không? Nếu như lão tộc trưởng đi tìm nàng, nếu như ông không chonàng học quy củ, nàng sẽ trở lại. Nếu như không có, nàng, nàng nên điđâu?
Không, ông là lão tộc trưởng a, sẽ không mặc kệ mà bỏ lại bất luận một tộc nhân nào.
Lỗ Lỗ dùng móng vuốt lau lau mắt, cẩn thận từng li từng tí tiến đếntrước mặt Lâm viên ngoại, cọ đầu vào ông một chút. Lão tộc trưởng, ta đi ở chỗ Cố Tam một ngày, chờ sau khi ta biến lại thành người, người ngànvạn đừng tới tìm ta a.
Cáo biệt xong, Lỗ Lỗ nhìn lão tộc trưởng liếc mắt một cái, không quay đầu lại ra cửa.
Trăng sáng nhô lên cao, rọi sáng mặt đất.
Ngoài cửa chính Lâm phủ, một con mèo trắng ngồi xổm chỗ đó, đôi tai nhonhỏ chăm chú lắng nghe, cẩn thận để ý xung quanh bất luận tiếng động gì.
Thế nhưng, có gió thổi qua, có xa xa mơ hồ tiếng chó sủa vọng đến, nhưng là không có tiếng bước chân.
Lỗ Lỗ có chút mệt nhọc, nàng đứng lên, đi tới góc tường nằm xuống, đầukê trên mặt đất, vô lực nhìn phương xa, mí mắt lại càng lúc càng nặng.
Mặt trăng từ đỉnh đầu hạ xuống phía tây, chậm rãi, từng chút từng chút lặn xuống, thẳng đến mặt trời bắt đầu lên, mơ hồ ló dạng.
Mai trấn đang yên tĩnh, bỗng liên tiếp có tiếng gà trống báo sáng, lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Mai trấn đầu đông, sáng sớm ánh mặt trời đầu ngày chiếu rọi qua đây,xuyên thấu cành lá thưa thớt, rơi vào góc tường Lâm phủ, rọi lên trênmình một con mèo trắng.
Mèo trắng tựa hồ đang ngủ say, nó chăm chú nằm cuộn mình thành một đoàn, thế nào nhìn cũng có điểm thật đáng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.