Lỗ Lỗ còn nhớ Cố Tam không?
Nàng đương nhiên nhớ kỹ, cho dù bị người nhiều lần lăn qua lăn lại trênthân, cắn cắn, liền cùng cũng bị ăn như nhau, nàng cũng sẽ nhớ mãi người kia.
Huống chi, cố tam bình sinh cao ráo trángkiện, cực kỳ giống giống đực mèo tộc, Lỗ Lõ đầu tiên thấy hắn còn tưởnghắn là đồng tộc mà đối đãi, là đồng bọn của nàng.
Kỳ thực, Lỗ Lỗ không chỉ nhớ kỹ, nàng còn không muốn trách Cố Tam mấylần, dù lần đó hắn lấy thịt trêu đùa nàng, lại lấy gậy đâm đâm nàng, CốTam đối với nàng vẫn không tệ. Lúc hắn nhẹ nhàng vuốt đuôi nàng, Lỗ Lỗcảm thấy rất thoải mái. Hắn ôm nàng lúc dạy nàng nói chuyện, ánh mắt ônnhu, dưới ánh trăng, đặc biệt coi được. Nếu như không phải hắn nhiều lần muốn thử đâm phía dưới của nàng, làm nàng đau, còn muốn nàng làm tứcphụ của hắn, Lỗ Lỗ đại khái cũng sẽ không đi.
Hiện tại, hắn đứng trước mặt nàng, mĩm cười nhìn nàng. Ánh mắt có điểm kỳ quái, nhưng không có ác ý.
Sau thời gian ngắn mờ mịt, Lỗ Lỗ liền mĩm cười với hắn, “Cố Tam, sao ngươi lại ở nhà của chúng ta vậy?”
Nàng vừa nói như vậy, cả ba người kia mặt đều hiện lên vẽ kinh ngạc.
Cố Tam rõ ràng khiếp sợ.
Lúc trước khi Lỗ Lỗ biến mất, hắn trong núi tìm mấy ngày, sau xuống núiliền nghe ông ngoại nói Lâm viên ngoại trong nhà xảy ra chuyện, còntrong họa được phúc tìm được đại tiểu thư, vừa nghe nói đến đại tiểu thư kia bị mèo nuôi lớn chỉ biết kêu meo meo, hắn liền sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518889/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.