Editor: HangVO9
Đất Lâm gia địa thế đồi núi chiếm đa số, bên ngoài là khu vực bằng phẳng được khai hoang để trồng cây ăn quả, đa số là trồng táo, những thứ khác như lê, đào, lý, hạnh mỗi loại trồng một ít, chủ yếu thu hoạch để dùnghoặc tặng lễ. Trong núi cây già mọc thành bụi, khai khẩn rất khó khăn,nên để hoang, ngày đông đốn củi đốt than, xuân hè hái chút rau cỏ để làm các món ăn dân dã. Lâm viên ngoại lúc còn trẻ, vào mùa thu cũng sẽ mờimấy người bạn tốt đi săn thú, bây giờ tuổi già sức yếu, cũng không mấyhứng thú với vụ này nữa.
Phụ trách quản lý vườn trái cây, bảo vệ đất rừng và núi là Điền lão đầu, hắn vốn có vườn của mình, nhưng nửa đường thì bán, Lâm viên ngoại thấyhắn ổn trọng cẩn thận, có nhân duyên quản lý nhà vườn, tay nghề cũng sốmột số hai, liền nói hắn ra vườn trái cây làm quản sự. Điền lão đầu cầnmẫn chịu làm, hai mươi mấy năm qua, trừ hai năm kia gặp thiên tai, cònthì vườn trái cây mỗi năm đều sinh lời rõ ràng ngay ngắn.
Hôm nay đến gặp ông, chính là Điền lão đầu.
“Lão gia, người thân thể có tốt hơn chút nào không?” Điền lão đầu đượcNgô quản gia đưa đến phòng, đi vài bước đã chạy tới trước Lâm viên ngoại quỳ xuống hỏi.
Lâm viên ngoại đứng dậy ngăn hắn, “Được rồi, xương cốt đều đã già cảrồi, còn quỳ cái gì nữa, hai tháng rồi không gặp, tóc ngươi hình như còn bạc thêm một chút? Ngươi đó, lại tự mình làm việc có phải không? Ta đãnói với ngươi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518888/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.