Cô né tránh nhân viên công tác đi qua, che nửa miệng hỏi: “Anh nói cái gì?”
Bên kia trầm mặc.
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, nhớ lại những lời vừa rồi của anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh còn ở hiện trường à?”
“…” Trình Trạm trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Không có.”
“Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy buồn chán: “Vậy anh nói như vậy là có ý gì?” Cô lẩm bẩm, có lẽ là bởi vì vừa nhảy xong, đầu óc còn có chút không nhận thức được.
Trình Trạm không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh nhìn phòng nghỉ bên cạnh, sau khi đi vào, thanh âm lớn hơn một chút: “Anh đang ở bữa tiệc?”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Ồ, vậy em không quấy rầy nữa, cúp máy đây.”
Trình Trạm chưa kịp nói thì Hướng Nguyệt Minh đã cúp điện thoại trước.
Anh nhìn vào cuộc gọi đã kết thúc, lúc này một cơn gió mạnh từ lối ra vào thổi tới, Trình Trạm mới định thần lại, có chút kinh ngạc nhìn điện thoại, nhất thời không nói nên lời.
Hướng Nguyệt Minh vội vàng cúp điện thoại, chủ yếu là vì màn trình diễn của một thí sinh khác đã bắt đầu. Người này là một vũ công chuyên nghiệp, cô đã nghe qua tên của vị tiền bối này, Dư Lực Ngôn. Một vũ công rất tài năng, đã khiêu vũ từ khi còn học tiểu học và thành thạo tất cả các loại vũ điệu.
Hướng Nguyệt Minh nhìn thân ảnh xuất hiện trên TV sực nhớ ra điều gì đó.
Khi còn học trung học cơ sở, cô đã hợp tác với Dư Lực Ngôn một lần.
Khi đó là buổi biểu diễn múa ba lê toàn quốc, hai người đều đến từ Minh Thành, tuy học khác lớp múa nhưng thầy cô dạy bọn họ lại quen biết nhau.
Cả hai đều tài năng và là những học trò toàn diện trong mắt thầy cô, vì vậy họ nghiễm nhiên được phân công hợp tác với nhau với tư cách là cộng sự.
Nhưng thời gian cũng trôi qua lâu rồi.
Khi Hướng Nguyệt Minh lần đầu tiên nghe đến cái tên này, cô đã nghĩ rằng chỉ là tên giống nhau. Trong trí nhớ của cô từ lâu, người này hẳn là trưởng đoàn ca múa nào đó, vì sao lại tới tham gia cuộc thi như thế này.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt có phần quen thuộc này, cô mới chắc chắn rằng đây là vũ công Dư Lực Ngôn mà cô biết.
Tiểu Hi chăm chú nhìn cô, không nhịn được lên tiếng quấy rầy cô: “Chị.”
Tiểu Hi hạ thấp giọng nói: “Trình tổng vừa mới hỏi tại sao chị không thay quần áo trong buổi diễn tập à?”
Cô vừa nãy nghe lén được câu này.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừ.”
Cô cảm thấy rất khó hiểu: “Ai biết anh ấy lại có vấn đề gì.”
“…” Tiểu Hi cạn lời, mí mắt giật giật: “Chị, chị không tò mò tại sao Trình tổng hỏi cái này sao?”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt.
Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Hi.
Tiểu Hi nghiêm túc gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Hay là ngài ấy đã xem ảnh chụp?”
Cô lẩm bẩm: “Nhưng không thể nào. Không được phép sử dụng điện thoại di động khi chương trình này đang ghi hình mà.”
Để tránh gây ồn ào, khán giả không được phép mang theo điện thoại di động và máy ảnh trong quá trình ghi hình chương trình.
Đương nhiên, cũng có một số người có bản lĩnh giấu diếm mang vào. Nhưng nhìn chung, có rất ít khả năng xảy ra.
Hơn nữa, ngay cả khi khán giả mang nó đến, làm sao Trình Trạm nhìn thấy được cơ chứ?
Có phải trên Weibo không? Hay ở chỗ khác?
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Hướng Nguyệt Minh lấy điện thoại ra, gửi cho Trình Trạm một tin nhắn.
Hướng Nguyệt Minh: 【 Anh xem được mấy tấm ảnh chụp em sao? 】
Trình Trạm: 【 Không. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【? Vậy tại sao lại hỏi về quần áo? 】
Trình Trạm:【 Anh xem video. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【 …? 】
–
Mười phút trước, Trình Trạm vẫn còn ở bữa tiệc.
Bữa tiệc hôm nay bàn về một dự án nghỉ dưỡng lớn ở vùng ngoại ô. Đó là hướng quan trọng cho sự phát triển của công ty trong năm nay.
Những người có mặt bao gồm những người cấp trên anh, cũng như các công ty mà anh sắp hợp tác, không thể đánh giá thấp khả năng của mỗi người trong số họ.
Trình Trạm chu toàn nửa ngày, cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi.
Hoạt động kinh doanh đường ngắn đang trở nên lớn mạnh và chuỗi công nghiệp liên quan bên dưới ngày càng rộng lớn. Làm sếp nghe có vẻ oai nhưng không dễ dàng chút nào.
Đinh Thuyên nhét vào tay Trình Trạm một chiếc điện thoại di động trong khi những người khác đang bàn về công việc.
Trình Trạm thờ ơ nhìn anh, Đinh Thuyên nói: “Đài truyền hình bên kia có nhân viên công tác phát sóng trực tiếp truyền hình, cô Hướng sắp lên hình.”
Anh nhíu mày, anh thật sự không thích bị mấy thứ này làm phiền khi đang tập trung vào công việc.
Đinh Thuyên hoảng sợ, có chút bối rối.
Chẳng lẽ anh đoán sai ý đồ của ông chủ? Thật sự không nên như vậy sao?
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại tối đen, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng với vẻ mặt thờ ơ.
Điện thoại còn chưa kịp đưa cho Đinh Thuyên, màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, Trình Trạm vô ý nhìn qua, ánh mắt dừng lại.
Đó là một video được quay bởi các nhân viên ở bên kia.
Người bên trong hình là Hướng Nguyệt Minh.
Cô đứng ở hành lang chờ đợi, với những ánh đèn sợi đốt sáng chiếu rọi vào người cô.
Cô duyên dáng đứng đó, với một chiếc mạng che mặt tua rua.
Để phù hợp với điệu nhảy, những viên kim cương lấp lánh được dán dưới mắt, trông thật rực rỡ, một mặt trăng nhỏ được vẽ giữa trán, sống động và tinh tế.
Như thể cảm nhận được rằng nhân viên đang vỗ nhẹ vào mình, đôi mắt cô cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, một nụ cười thoáng hiện lên.
Trình Trạm dừng một chút, sau đó di chuyển ánh mắt xuống, dán mắt vào bộ trang phục của cô.
Dáng người của Hướng Nguyệt Minh rất chuẩn, eo thon chân dài, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp.
Anh nhìn thấy vòng eo cô lộ một nửa, thoắt ẩn thoắt hiện, có thể nhìn thấy xuyên qua lớp áo choàng bên ngoài. Xuống chút nữa là đôi chân dài bị làn váy chặn lại, không thể nhìn thấy phong cảnh trữ tình bên trong, nhưng càng như vậy càng khiến người ta càng mơ màng không thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Trạm, Đinh Thuyên nói: “Trình tổng.”
Trình Trạm ngừng lại, đột ngột đưa ra quyết định: “Cậu tiếp chuyện với bọn họ đi.”
Trình Trạm đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng không một ai để ý.
Ma xui quỷ khiến, Trình Trạm bước ra khỏi phòng, đi tận ra ngoài sân sau.
Bữa tiệc hôm nay bọn họ ăn ở một tứ hợp viện(*). Môi trường đặc biệt tốt, cổ xưa và đầy ý nhị. Đây là phong cách mà Hướng Nguyệt Minh rất thích.
(*) Tứ hợp viện là một tổ hợp công trình, gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Khi Trình Trạm lướt nhìn video trên điện thoại, vừa đúng lúc cô bước lên sân khấu.
Cũng bởi vì như vậy, anh đã xem toàn bộ điệu múa.
Trình Trạm biết rằng Hướng Nguyệt Minh thích khiêu vũ, và đã vô tình nhìn thấy cô biểu diễn vài lần, biết rằng cô sẽ tỏa sáng rực rỡ khi khiêu vũ.
Nhưng mấy lần đó, thậm chí là buổi tổng duyệt hai ba tiếng trước, dường như không khiến anh xúc động cho lắm.
Trình Trạm luôn cảm thấy rằng khiêu vũ là như vậy. Anh có thể phân biệt giữa tốt và xấu, nhưng anh sẽ không quá chú ý đến nó, cũng như không bị cảm xúc chi phối.
Mãi cho đến lúc này, anh mới hoàn toàn bị thu hút sự chú ý.
Điệu múa của Hướng Nguyệt Minh dường như có sức lan tỏa, kéo mọi người vào thế giới khiêu vũ mà cô tạo ra, bị cuốn hút bởi những cảm xúc vui, giận, buồn, vui theo điệu nhảy của cô.
…
Điện thoại trong túi rung lên, kéo Trình Trạm trở lại với dòng suy nghĩ của mình.
Anh liếc nhìn, đó là một loạt dấu chấm hỏi cô gửi qua. Cô luôn như vậy, khi cô nóng lòng muốn nhận được câu trả lời, cô sẽ gửi tin nhắn liên tục.
Trình Trạm mấp máy môi dưới, không hề giấu diếm cô: 【 Anh xem của nhân viên công tác. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Ra là vậy. 】
Trình Trạm: 【 Ừ. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【…Em múa ổn chứ? 】
Trình Trạm: 【Ổn.】
Hướng Nguyệt Minh: 【Chỉ một từ vậy thôi? Không có cảm nhận gì sao???? 】
Có lẽ là cảm nhận được tâm tình của cô gái nhỏ, Trình Trạm không đáp lời nào.
Trình Trạm:【Xem xong, anh đã ngẫm ra một điều. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【Cái gì? 】
Trình Trạm: 【Chút nữa nhớ mang quần áo về nhà. 】
Bằng một cách nào đó, Hướng Nguyệt Minh ngay lập tức hiểu được ẩn ý của Trình Trạm.
Cô thậm chí còn không thể chú ý đến màn biểu diễn của những thí sinh khác, đỏ mặt mắng: “Đồ lưu manh.”
Vu San San liếc cô một cái: “Cho nên cô cố ý giấu mọi người về khả năng này?”
Cô ta nói thẳng: “ Thật tâm cơ.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô liếc nhìn Vu San San, nhẹ nhàng nói: ““Khó trách.”
Vu San San cau mày, cảm thấy lời nói của cô không ổn: “Cô có ý gì?”
“Không có gì.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Tôi chỉ cảm thấy rằng chị San San và Tống Phi đúng là bạn tốt, thật không nằm ngoài dự đoán.”
Vu San San nheo mắt nhìn cô: “Hướng Nguyệt Minh, cô đừng quá đắc ý.”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh cong môi, nhìn cô ta với đôi mắt sáng ngời: “Chị San San, tôi không có đắc ý.”
Vu San San nhìn nụ cười trên mặt cô, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Cô ta định nói gì đó, nhưng bị một giọng nói phía sau cắt ngang.
“Hai người còn chưa đi sao?”
Hai người quay đầu lại, là Dư Lực Ngôn.
Vu San San biết người này, cô đã đọc thông tin trước về anh đó và biết Dư Lực Ngôn nhảy giỏi như thế nào.
Vu San San thu lại vẻ chán ghét trên mặt, cười nói: “Anh Dư.”
Dư Lực Ngôn gật đầu.
Vu San San hắng giọng một cái, trừng mắt nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Tôi có cơ hội có thể xin anh Dư dạy khiêu vũ không?”
Dư Lực Ngôn cười nhẹ nói: “Đương nhiên, không thành vấn đề.”
Vu San San gật đầu: “Cám ơn.”
Dư Lực Ngôn quay đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Cô Hướng.”
Dư Lực Ngôn im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần gọi tên tôi là được.”
Dư Lực Ngôn nhìn cô: “Tên đầy đủ không phải có chút xa lạ sao?” Anh cũng khá đẹp trai, mặc dù không phải là gương mặt khiến người ta phải kinh hô, nhưng ngũ quan lại hoàn chỉnh, nhìn rất hài hòa.
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn anh, không nói gì. Dư Lực Ngôn cười, đề nghị: “Vậy gọi là Tiểu Nguyệt đi, em so với chúng tôi trẻ hơn mà.”
Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Anh có thể gọi tôi là Hướng Nguyệt, Nguyệt Minh đều được.”
Dư Lực Ngôn gật đầu: “Nguyệt Minh đi.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu đáp lại.
Nghe hai người đối thoại, Vu San San nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Hướng Nguyệt Minh không để ý, cũng không định để ý đến.
Điện thoại cô rung lên, là tin nhắn của Ngu Uyển.
Cô liếc nhìn, cười nói: “Bạn tôi còn đang đợi, chúng tôi đi trước nhé.”
Dư Lực Ngôn nhìn sâu vào mắt cô: “Được.”
Hướng Nguyệt Minh dẫn theo Tiểu Hi đi ngay lập tức, Dư Lực Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc.
Vu San San chú ý đến ánh mắt của anh ấy, ngạc nhiên nói: “Anh Dư, anh có quen biết Hướng Nguyệt Minh từ trước sao?”
Dư Lực Ngôn hoàn hồn, cười nói: “Không có.”
Anh nhàn nhạt nói: “Tôi cũng đi trước đây, đi thong thả, lần sau gặp lại.”
“Hẹn gặp lại lần sau.”
–
Hướng Nguyệt Minh vừa mới lên xe, Ngu Uyển liền ào tới.
Hướng Nguyệt Minh mất thăng bằng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ngu Uyển “ahhh” hai lần: “Chết mất, chết mất!! Mình lại bị điệu nhảy của cậu mê hoặc rồi!”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô dở khóc dở cười, đẩy Ngu Uyển ra: “Cậu bình tĩnh chút đi.”
“Không thể, không thể bình tĩnh nổi.”
Ngu Uyển hét lên: “Mình không thể bình tĩnh được. Mình đang rất phấn khích, mình thực sự chỉ muốn chờ chương trình này được phát sóng. Người dân cả nước sẽ trầm trồ!”
“…”
Hướng Nguyệt Minh nhịn không được, cười tủm tỉm nói: “Không đến mức khoa trương như vậy chứ?”
Ngu Uyển và Tiểu Hi quay đầu nhìn cô, đồng thanh nói: “Có!”
Hướng Nguyệt Minh buồn cười.
Ngu Uyển cọ cọ cổ của cô, nũng nịu nói: “Ôi ôi ôi sao lại có thể xinh đẹp như vậy chứ! Bà đây quyết định muốn cùng Trình tổng tranh đoạt người đẹp.”
Lời vừa dứt, điện thoại di động của Hướng Nguyệt Minh vang lên.
Hai người nhìn xuống, thấy ghi chú là “Anh Trạm.”
Hướng Nguyệt Minh trêu chọc Ngu Uyển trong khi bắt máy: “Cậu lặp lại mấy câu nói ban nãy lần nữa xem nào?”
Ngu Uyển trợn tròn mắt.
“Nói cái gì?” Trình Trạm hỏi.
Hướng Nguyệt Minh nói “À” và nói với giọng điệu kéo dài: “Không có gì, em và Ngu Uyển đang nói chuyện.”
Cô nhìn thời gian: “Bữa tiệc của anh xong chưa?”
“Ừm.”
Trình Trạm đang ở trong xe, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Khi nào thì về nhà?”
Hướng Nguyệt Minh chưa kịp nói, Ngu Uyển đã hét vào điện thoại: “Trình tổng, tối nay Tiểu Nguyệt Nhi sẽ không về đâu, cậu ấy nói sẽ đến nhà tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]