Tần Thận trở về nước một tháng này so với lúc trước bận rộn hơn rất nhiều. Nhưng dù bận thế nào, anh cũng sắp xếp thời gian về nhà nghỉ ngơi.
Việc này khiến Diệp Tình buồn vui lẫn lộn, điều đáng mừng chính là con trai bà hồi trước có khi mấy tháng không thấy mặt nay đã về nhà thường xuyên hơn, nhưng điều khiến người làm mẹ lo lắng là công việc thì nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe của Tần Thận, càng thương xót khi nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt thằng bé ngày càng đậm lên.
Công ty lớn như vậy, gánh nặng sẽ càng nhiều, việc phải làm càng lớn gấp bội. Mặc dù phía trên hội đồng quản trị đã có Tần Khánh lo liệu nhưng công việc phía dưới cũng nhiều, các vấn đề liên quan đều do một tay Tần Thận phụ trách. Hơn nữa, đối với một công ty tầm cỡ như Tần thị, việc lập kế hoạch và chiến lược phát triển thị trường không phải môt sớm một chiều, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được ngay. Một khi xảy ra sự cố, nó không đơn giản chỉ liên quan đến tình hình kinh tế của cả công ty mà còn liên lụy đến nhiều yếu tố khác nữa.
Tần Thận bận bịu, Tần Diệp Tân cũng nhìn thấy. Công việc của cô quả thực không dễ dàng nhưng đối với anh cũng chỉ là một hạt cát nhỏ. Năng lực xử lí công việc của anh được rèn luyện ngày càng được nâng cao, ngày anh trở về nước, sau hồi ân ái nồng nhiệt, khi cô không thể hiểu rõ được mục đích của đống tài liệu kia, lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-rieng-em/1781726/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.