Diệp Tình nhìn chằm chằm lối vào sảnh dưới theo hướng chéo của tầng hai qua khe cửa nhỏ. Từ khi Tần Tận vào nhà, nụ cười trên khóe miệng bà vẫn chưa biến mất.
Tần Khánh thay áo ngủ, thấy Diệp Tình lặng lẽ đứng ở phía sau cánh cửa, không khỏi mở lời nhắc nhở: “Sao còn đứng ở chỗ này, Tần Thận về nhà rồi sao?”
Mới vừa rồi, sau khi vợ ông kéo ông lên tầng, đã nói rõ nội tình.
Diệp Tình còn dặn dò trợ lý của Tần Thận gửi tin nhắn cho bà ngay khi anh kết thúc xã giao xong. Nếu khi Tần Thận về nhà, lúc ấy bà cùng chồng mới về phòng thì muộn mất.
Tần Khánh lắc đầu cười thầm, vì muốn tạo không gian riêng tư cho hai đứa nhỏ, vợ ông tốn không ít tâm tư rồi.
Nghe xong câu hỏi của Tần Khánh, Diệp Tình quay người lại, ra hiệu về phía ông, còn chính mình đứng sang một bên. Tần ba đi lên phía trước, ngó ra ngoài nhìn. Phía bên dưới Tần Thận đang chậm rãi đi về phía phòng bếp.
Ông bất đắc dĩ nói: “Sao anh không thấy gì lạ, dưới tầng không phải chỉ có mỗi con trai thôi sao?”
“Tân nhi mới vừa về phòng rồi,” Diệp Tình cười nói, “Anh không chú ý thấy nụ cười trên mặt A Thận sao? Không phải lúc nào thằng bé cũng trưng ra khuôn mặt lạnh băng như ai thiếu nợ nó, anh không biết chứ, thằng bé vừa vào cửa đã ôm chầm lấy Tân nhi, hai người cười nói vui vẻ, hành động thân thiết như thế, hơn hẳn lúc anh còn trẻ.”
Người nào đó xụ mặt không vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-rieng-em/158246/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.