Chương trước
Chương sau
Kết thúc bài hát, Lâm Việt Nhiên lại cầm lấy cây harmonica kia, thanh âm uyển chuyển, dư âm còn văng vẳng bên tai.

【Chưa bao giờ biết harmonica dễ nghe như vậy】

【Lòng yêu thích vừa ngây ngô vừa sạch sẽ, mặt trăng như xa xôi lại như đang ngay bên cạnh】

【Lúc đầu tôi cho rằng đang hát về giấc mơ, sau đó lại cho rằng hát về sự trưởng thành, hóa ra là hát về tình yêu thầm kín, có chút muốn khóc】

【Đáp án nằm trên một ranh giới mơ hồ, chỉ có yêu thầm mới có thể là tình bạn, cũng có thể là tình yêu】

【Ánh trăng thời niên thiếu, khát khao trong mộng, là si tâm, cũng là vọng tưởng】

【Hát về những người yêu nhau thời niên thiếu, hướng tới một tương lai tươi sáng hơn, ô ô ô những tâm sự yêu thầm, ngọt ngào chua xót chỉ có thầm mến mới hiểu】

【Cả bài hát đều không nói thích, nhưng mỗi một chữ đều nói thích】

Kiều Thanh Viễn đứng dưới đài, nhìn Lâm Việt Nhiên nhìn về phía bên này, hắn không dám suy nghĩ nhiều.

Lâm Việt Nhiên phảng phất chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng Kiều Thanh Viễn lại cảm thấy ánh mắt người trên đài đặc biệt kiên định. Ánh mắt giao nhau không quá giây, nhưng Kiều Thanh Viễn cảm thấy như đã trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng.

Omega chói mắt trên sân khấu dời tầm mắt, Kiều Thanh Viễn cúi đầu, thầm nghĩ quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều.

—— Omega xuất sắc như Lâm Việt Nhiên, đối với em trai hàng xóm tốt nhất của mình, người anh thích nhất định là một Alpha trầm ổn mà anh có thể dựa vào, mình ở bên cạnh Lâm Việt Nhiên đã làm ra quá nhiều chuyện ấu trĩ, làm sao anh lại thích mình chứ?

Kiều Thanh Viễn nhìn Lâm Việt Nhiên từ ghế đàn đứng dậy ưu nhã cúi đầu cảm ơn, hắn nghĩ, từ thầm mến này quá không hợp với Lâm Việt Nhiên.

Lâm Việt Nhiên mới là mặt trăng kia, là mặt trăng được che chở, được ngưỡng mộ, được khát vọng.

Thầm mến quá khiêm tốn để không phù hợp với Omega của hắn.

Lâm Việt Nhiên hát xong liền đứng ở giữa sân khấu chờ MC lên sân khấu, Tô Duyệt lúc này không khinh thường anh nữa, trận trước Lâm Việt Nhiên lưu loát tiêu sái đánh trả không thể không làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Mà đến phần nhận xét của ban giám khảo, rất lâu không ai lên tiếng, hiển nhiên là bị tài ăn nói của Lâm Việt Nhiên làm cho kinh hãi, thậm chí lưu lại bóng ma không nhỏ.

Tô Duyệt cũng không nghĩ tới người đầu tiên mắc chứng PTSD của Lâm Việt Nhiên, sẽ là phản diện trong truyền thuyết —— "Ban giám khảo".

Nhưng đây là phân đoạn không thể bỏ lỡ, Tô Duyệt đành phải lấy ra tố chất của người dẫn chương trình, hòa giải hỏi: "Xem ra mọi người cũng giống như tôi, đều không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong tiếng hát. Các vị giám khảo, đối với ca khúc vừa rồi của Lâm Việt Nhiên, sẽ có ý kiến gì đây? "

Hai giám khảo đã to tiếng ở vòng trước cũng không vội nói, mà là đang chờ đợi tình thế.

"Ồ? Có một vị giám khảo muốn chia sẻ cảm xúc của mình." Tô Duyệt nói: "Mời nhân viên công tác đưa micro lên. "

"Lâm Việt Nhiên, xin chào." Vị giám khảo này là một nam omega đeo đôi khuyên tai lớn, anh ta không ngồi nói như các giám khảo khác, mà lựa chọn đứng lên.

Trên người mặc một thân đồ hiệu, kẻ eyeliner, lúc nhìn về phía Lâm Việt Nhiên mang theo cảm xúc không thể nêu tên.

Anh ta nói, "Tình yêu thầm lặng là gì? Tôi chưa từng trải nghiệm cảm xúc này, nhưng nó không ngăn cản tôi nghĩ rằng đó là kiểu không ốm mà rên. Thích chính là thích, thích thì nói ra, không dám thẳng thắn thổ lộ còn tính là thích cái gì chứ? Chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi."

【??? 】

【Tiết mục này là bị nguyền rủa phải không? Chỉ có khách mời là bình thường, ban giám khảo một đống yêu ma quỷ quái...】

【Tổ đạo diễn tìm đâu ra những người...tuyệt vời như vậy, muốn tạo drama đến phát điên rồi à?】

Anh ta khinh thường nhìn về phía Lâm Việt Nhiên, "Đại khái cậu không biết cái gì là thích, cũng không biết cái gì là được yêu đi? Nếu cậu đã từng được theo đuổi, cậu chắc chắn sẽ không còn khiêm tốn như vậy. Thích là để làm cho mọi người trở nên rực rỡ hơn, không phải luôn luôn làm cho mọi người nhớ lại quá khứ. Giống như tôi, những người theo đuổi luôn vây quanh tôi sẽ chỉ làm phiền tôi, nhưng những alpha đó cũng sẽ tôn trọng tôi. Cùng là một omega, tại sao cậu lại khiêm tốn như vậy? Tôi không hiểu. "

【Mẹ kiếp, tôi cũng không hiểu, người này là ngu ngốc phải không?】

【Có phải cậu ấy cho rằng mình đặc biệt ngầu không?】

【Versailles cấp thấp nhất, yue】

*Khoe mẽ một cách thấp kém (Theo Baidu)

Tô Duyệt vẻ mặt tuyệt vọng, giống như mỗi lần đến khâu đánh giá của Lâm Việt Nhiên đều xuất hiện thiêu thân. Mà con thiêu thân này còn không phải là Lâm Việt Nhiên - omega không dễ chọc vào, ngược lại là những ban giám khảo không biết vì sao vừa đụng phải Lâm Việt Nhiên liền làm.

"Các vị lão sư trong ban giám khảo chúng ta quả nhiên đều có ý kiến của mình." Tô Duyệt nhìn về phía Lâm Việt Nhiên, "Đối với bài hát này trình bày, ca sĩ sẽ có câu trả lời gì đây? "

Lâm Việt Nhiên nghiêm mặt nói: "Thích là một trong nhiều biểu hiện cảm xúc của con người. Nó có thể phóng ra ngoài, có thể nội liễm, có thể oanh oanh liệt liệt, cũng có thể yên lặng trân trọng. Mọi tình cảm xuất hiện, tích cực đều do mang tín hiệu cảm xúc để gửi gắm sự tôn trọng, quan tâm của người đối với người nhận cảm xúc.". "

"Mà trong tất cả những tình cảm này, mang theo yêu dục cùng dục vọng chiếm hữu, càng là bởi vì để ý, cho nên sẽ lo được lo mất. Nói thẳng ra thích là dũng cảm, nhưng không ai có tư cách nói không dám biểu đạt thầm mến là yếu đuối. Ngay cả người được thầm mến cũng không có tư cách chỉ trích. "

Lâm Việt Nhiên giống như nhớ lại cái gì đó, ống kính thành công chụp được ý cười lóe lên trong mắt anh.

Lâm Việt Nhiên nói: "Thầm mến cũng không hèn mọn, chỉ là cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần. Bởi vì sâu trong thâm tâm, người được yêu là sự tồn tại đáng giá nhất trên thế giới. Mà loại thiên vị này, không bị hạn chế bởi giới tính, càng không nên trở thành một trò đùa. "

"Nếu không, vừa là khinh nhờn phần yêu thích này, cũng là đối với người theo đuổi không tôn trọng." Lâm Việt Nhiên cười, "Trên thế giới nhiều người như vậy, cậu liền có tự tin, mình đối với người khác vĩnh viễn là nhất không thể thay đổi hay sao?"

【F**k! Thật tuyệt vời! 】

【"Thanh âm vẫn còn bên tai" đúng là gặp hạn mới gặp phải ớt nhỏ này! Ô ô ô ô ô cái omega này thật cay, thật thích! 】

【Anh ấy nói rất đúng! Thầm mến một chút cũng không mất mặt! Không ai có quyền che cười! 】

【Đột nhiên thấy những alpha kia đáng buồn, thật đáng thương, thích một người không quý trọng tâm ý của họ như vậy】

Lâm Việt Nhiên tung ra một kích cuối cùng, "Tôn Sướng Đào của Âm Nhạc Hùng Tráng, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hy vọng lần sau, anh và bạn trai có thể đổi địa điểm thân mật thích hợp hơn. "

Tôn Sướng Đào: "..."

【 ha ha ha ha ha ha ha sảng khoái】

【Nếu tôi là đương sự suốt đêm lên tàu chạy trốn】

【Lâm Việt Nhiên là khắc tinh của ban giám khảo đi ha ha ha ha】

【Làm thế nào mà anh ấy có thể kể những câu chuyện lãng mạn một cách nghiêm túc như vậy chứ! 】

【Mấy kỳ trước đều có nói, không nghĩ tới là bởi vì nhớ kỹ cái tên này ha ha ha ha ha】

【Ban giám khảo kỳ tiếp theo chỉ sợ không dám nói chuyện ha ha ha ha ha】

Lâm Việt Nhiên phảng phất không biết mình nói những lời hả giận cỡ nào, chỉ là vô tội nháy mắt mấy cái, tựa hồ không hiểu khán giả trong trường quay đột nhiên im lặng lại đột nhiên ồn ào là có ý gì.

Anh vẫn giữ nụ cười khóe môi như cũ, nhìn về phía ban giám khảo, "Còn có vấn đề gì không? Chúng ta chú ý một chút, không nên chiếm thời gian của các khách mời khác. "

Lâm Việt Nhiên nói xong đợi ba giây, thấy không có người phản ứng, liền nghiêng đầu nhìn về phía người dẫn chương trình, "Tiến vào vòng tiếp theo đi? "

Người dẫn chương trình bị cướp sóng: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.