Ánh đèn, âm thanh, tiếng hát, người xem reo hò,... buổi tiệc từ thiện chính thức bắt đầu vào lúc 18 giờ.
Phó Vị Vũ và Hứa Chỉ Hân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách sân khấu rất gần nên ống kính cũng thường xuyên quay đến chỗ các cô.
Toàn bộ quá trình đều mỉm cười thật tươi, sau mỗi màn biểu diễn lại vỗ tay thật nhiệt liệt, Phó Vị Vũ không nhịn được cảm động, hốc mắt cũng đã nóng ướt.
“Cầm đi.”
Lư Húc Cẩn ngồi bên cạnh cô, thấy cô cảm động đến muốn khóc như vậy thì đưa cho cô một cái khăn tay màu xanh.
Phó Vị Vũ đang do dự thì Lư Húc Cẩn nói: “Anh giặt sạch sẽ rồi, không có nước mũi đâu.”
Phó Vị Vũ lập tức nín khóc bật cười, nhanh chóng nhận lấy khăn tay: “Cảm ơn! Nhưng từ khi nào mà anh mang theo khăn tay vậy? Thời đại này rất hiếm khi gặp được người còn dùng khăn tay đó.”
“Việc này không liên quan gì đến sự thay đổi của thời đại đâu. Chỉ là hiện tại, anh đang là đại sứ bảo vệ môi trường nên mới thay đổi thói quen của mình thôi.”
Trước đó, khi hai người cùng quay phim với nhau, Lư Húc Cẩn cũng có dùng qua khăn tay, nhưng đó chỉ là đạo cụ mà thôi. Sau này, bởi vì dùng nhiều tạo thành thói quen nên anh cũng thường xuyên mang theo khăn tay bên mình.
“Em biết rồi! Là đại sứ phân loại rác nha.”
Mấy năm nay, người dân đều đang hưởng ứng phong trào phân loại rác, tạo phúc cho mình, tạo phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/2642012/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.