Thư Tịnh không bởi vì bị cự tuyệt mà nhụt chí. Anh dùng ngón tay lau khóe miệng, ánh mắt thâm trầm, giọng nói đủ để người đối diện nghe thấy: “Em cắn anh, vậy em chính là người của anh rồi.”
Phó Vị Vũ vẫn còn đang hoảng sợ, thấy đối phương nói như vậy liền muốn gọi cho 113.
“Anh có biết là loại hành vi xâm nhập gia cư trái phép, có ý đồ quấy rối này là đã có thể báo cảnh sát rồi hay không? Nhân lúc tôi còn chưa báo cảnh sát, anh tốt nhất là nên đi ra ngoài đi.”
Phó Vị Vũ đẩy Thư Tịnh ra, đưa tay bật công tắc điện ở trên tường.
Ánh đèn ở huyền quan sáng lên làm cho cô thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của anh, Phó Vị Vũ bị dọa sợ lùi về phía sau một bước.
Nhưng mấu chốt là, vì sao anh lại cười? Cười đến giống như một kẻ biến thái vậy!
Thư Tịnh rủ mắt xuống, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, xoay người.
“Anh muốn làm gì?” Phó Vị Vũ cảnh giác hỏi.
Đối phương vẫn một mực im lặng, nhặt từng món đồ rơi ra từ trong túi xách của cô lên.
“Khăn tay này không tệ! Cho anh mượn lau.”
Cuối cùng là chiếc khăn tay của Lư Húc Cẩn.
Phó Vị Vũ còn chưa kịp trả lời thì anh đã lấy chiếc khăn đó để lau vết máu ở khóe miệng.
Đó là đồ của người khác, vì sao anh có thể tự quyết định như vậy....
Sau khi đã định thần lại, Phó Vị Vũ bước lên muốn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/2642008/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.