Chủ nhật Quỳnh Thi được nghỉ, sống ở nơi đây cũng hơn một tháng rồi, ngày nào cũng thức sớm đi học cho nên cô đã sớm có thói quen dậy sớm, đúng 5 giờ là bật đầu ngồi dậy.
Hôm nay mợ út sẽ dẫn Quỳnh Thi ra chợ mua đồ ăn. Cô háo hức đến nổi cả đêm nằm lăn lộn trên giường chẳng ngủ được. Sáng ra, tinh thần dường như không còn phấn chấn nổi nữa.
Mặt trời còn đang ẩn sau rặng núi hoặc những cánh đồng xanh xanh, bầu không khí vẫn còn ngấm hơi sương sớm. Dưới lớp sương mỏng, các hàng hóa được bày biện trên các quầy hàng nhỏ, thường là những tấm vải trải rộng hoặc những tấm gỗ đặt lên trên những cái rọ. Những quầy hàng này thường trông đơn sơ, thậm chí có phần xộc xệch, với những sản phẩm nông sản tươi ngon như rau xanh, củ quả, và đôi khi có cả những món ăn đặc sản của địa phương. Mùi hương của đất, của cỏ và những loại thực phẩm tươi mới hòa quyện trong không khí, tạo nên một cảm giác rất dân dã.
Tiếng nói tiếng cười của người dân xôn xáo, những cuộc trò chuyện diễn ra trong không khí thanh bình, chưa bị rộn ràng bởi các hoạt động buôn bán. Thi thoảng, có thể nghe thấy tiếng bước chân của các bà, các mẹ đang đi chợ, tiếng lách cách của các loại hàng hóa, hoặc tiếng gà gáy, lợn kêu từ xa.
Quỳnh Thi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chợ dân dã này, cô hết ngó đông rồi lại ngó tây vẻ mặt hết sức tò mò. Cái không khí này thích quá đi mất, cô xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-nhieu-chut/4799146/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.