Đôi đũa trong tay Nghiêm Bách rơi lộp độp, ánh mắt anh hốt hoảng, mũi chân hơi hướng ra ngoài, chuẩn bị... chạy! Trước khi kế hoạch thành công, đã bị Quỳnh Thi nắm chặt cái đuôi kéo lại.
“Em sẽ minh oan cho anh mà, anh tránh em làm gì.” Cô gái nhỏ nôn nóng giữ chặt bắp tay Nghiêm Bách. Bắp tay anh quá to mà tay cô lại quá nhỏ, hai bàn tay phải ôm lại mới miễn cưỡng giữ được người.
Xung quanh có không ít đôi mắt nhìn về hướng này, họ đã bắt đầu để ý khi Quỳnh Thi bước chân vào hẻm rồi tự nhiên ngồi đối diện đại ca hung dữ của Trường phổ thông Niên Đoàn. Trong lòng ai cũng kín đáo nể phục cái gan bự tổ chảng này, đồng thời cũng thắc mắc danh tính nữ sinh xinh đẹp rạng ngời kia.
Càng ngày càng có nhiều ánh nhìn chăm chú ngó sang, cả người Nghiêm Bách cứng đờ, làm vẻ vô tâm hất tay Quỳnh Thi ra.
Quỳnh Thi ôm tay, vẻ mặt vô tội nhìn nhìn.
Quần chúng: A a a, đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, xứng đáng bị đem đi c.h.é.m đầu thị chúng!
Nghiêm Bách cụp mắt cúi đầu, tay phải hơi run lên, gắp từng đũa bánh canh cho vào miệng.
Mu bàn tay vẫn còn tê rần, hơi ấm và làn da mềm mại ấy vẫn còn để lại xúc cảm chân thực. Tim Nghiêm Bách đập tưng bừng như lễ hội, dưới mái tóc ngắn ngủn, vành tai từ từ ửng đỏ và tràn lan xuống tận cổ.
Quỳnh Thi dựa vào bàn, hai tay ôm mặt, không biết chuyện gì hết, vẫn nói không ngừng nghỉ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-nhieu-chut/4799145/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.