“Sao anh về rồi?” Thời Hạ bất ngờ nhìn Thẩm Nhất Thành, hiện tại là 12 giờ đêm, vẫn là Tết.
Thời Hạ chạy tới sờ mặt cậu bị gió thổi đến lạnh băng.
Thời Hạ xoa xoa gò má cậu, đau lòng nói, “Anh cứ như vậy đạp xe về?
Thẩm Nhất Thành lẳng lặng nhìn cô, không biết cửa sổ nhà ai truyền ra âm thanh tiệc tất niên, “Để chúng ta bắt đầu đếm ngược chào năm mới nào, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai”
“Một”
Cùng với thanh âm rơi xuống, pháo hoa đẹp đẽ nổ tung giữa không trung, mặt của hai người sáng rực dưới ánh sáng bảy màu của pháo hoa.
“Thời Hạ, năm mới, bắt đầu mới.”
Khi Thẩm Nhất Thành nói lời này, hai người đang đứng trên sân thượng nhìn cảnh đêm ẩn trong Cẩm Thành, còn có pháo hoa khi xa khi gần.
Lúc Thời Hạ ra ngoài quá sốt ruột, chỉ kịp cầm áo phao, lại không mang giày đi tuyết, cô chỉ mang dép lê.
Thẩm Nhất Thành kéo cô đến chỗ cản gió, sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Nhất Thành đột nhiên bắt lấy cổ chân Thời Hạ nhét vào áo phao.
Thời Hạ đỏ mặt nhúc nhích hai cái. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Thẩm Nhất Thành cách lớp áo phao vỗ vỗ chân cô, “Đừng nhúc nhích, làm ấm một chút.”
“Nhớ anh không?” Thẩm Nhất Thành vừa móc thuốc lá trong túi vừa nhìn Thời Hạ hỏi.
Thời Hạ cười nhẹ một tiếng, không phản ứng cậu.
Thẩm Nhất Thành ngậm thuốc lá trong miệng, đưa bật lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-den-dau-long/3335595/chuong-44.html