“Lần đầu tiên gặp em, đã động lòng vì em
Thông minh như anh sao có thể để em đi
Lần thứ hai gặp em vậy mà anh lại mất khống chế
Là anh sai xin em hãy tha thứ cho anh
Lần thứ ba gặp em muốn nói cho em biết
Anh thật sự yêu em thật sự yêu em
Lần thứ tư gặp em anh có vài điều muốn nói
Xin em có thể yên yên tĩnh tĩnh lắng nghe”
Tiết tấu của bài hát này tương đối chậm rãi, nhưng giọng hát của Thẩm Nhất Thành mang theo chút khàn khàn vì rượu, hơn nữa ngày thường cậu nói chuyện sẽ mang theo ba phần lười biếng, giống như nhẹ nhàng hát.
Thẩm Nhất Thành dựa trên quầy bar, tầm mắt mang theo vài phần say không hề che giấu nhìn chằm chằm Thời Hạ.
Mạc Mạt ngồi bên cạnh Thời Hạ, tầm mắt không rõ nghĩa kia làm tim cô đập thình thịch.
Bức thư tình kia là cô gom đủ dũng khí để viết, tình yêu không có đúng sai, cô thích cậu thì là thích cậu.
Nếu không nói ra chính là tiếc nuối của cả đời, mà cô không muốn có tiếc nuối như thế này.
Chỉ là
Hình như chậm mất rồi.
Tầm mắt chuyên chú mà miên man tình ý kia không phải nhìn cô.
Trong ánh đèn mờ nhạt, Mạc Mạt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Thời Hạ ngồi ở chỗ kia hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn Thẩm Nhất Thành, sườn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mạc Mạt nhớ rõ Thời Hạ có nói với cô, “Mạc Mạt, đừng nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-den-dau-long/3335585/chuong-34.html