Sau khi Hạ Tu Âm nhận lấy hai khối mực Huy Châu, cũng không từ chối, nhiều lần dắt Hạ Du đến nhà cũ.
Hạ Tùng Đức vốn tưởng rằng những đứa trẻ nhặt được ngoài đường khó có thể ngồi vào bàn, mặc dù tuổi này là thích hợp nhất để cầm viết.
Không nghĩ tới, gặp mặt không bao lâu, ông từ nguyên bản thờ ơ lạnh nhạt biến thành lòng tràn đầy trìu mến.
Hạ Du thật sự ngoan ngoãn đáng yêu, lớn lên lại thuần khiết trắng trẻo, kiều kiều e ngại vài tiếng "Ông ngoại" đủ làm ông xiêu lòng.
Nghe nói Hạ Du học không ít thơ từ, Hạ Tùng Đức trừu bối* vài câu, Hạ Du đối đáp trôi chảy.
*trừu bối: có thể hiểu nôm na là đưa ra câu đối
Nếu không phải cuối cùng, ông cố ý tìm những câu khó dài dòng, thật đúng là không có cách làm đứa nhỏ này mắc kẹt.
Ưu tú giống như Hạ Tu Âm, lại mềm mại vô hại.
Nếu không phải sự cố ngoài ý muốn, có lẽ...... Em gái Hạ Tu Âm lúc lớn lên cũng giống như vậy.
"Tu Âm, con và đứa nhỏ này ở với ta thêm hai ngày đi." Ông nhấp ngụm trà, lơ đãng nói, sau đó nhìn thấy thỏ con Hạ Du chấn kinh chớp chớp mắt.
"Ông ngoại, chờ dịp nghỉ khác đi...... Hai ngày tới là sắp đi học rồi." Hạ Tu Âm đang giúp Hạ Du lột nho, vỏ xanh đậm bên ngoài, nhìn thấu được cả thịt quả...... Nước ngọt, nhuộm móng tay oánh nhuận* thêm vài phần ẩm ướt.
*móng tay oánh nhuận: những móng tay trong suốt bị thấm ướt
Râu Hạ Tùng Đức nhếch lên, có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/542151/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.