Hạ Du không dám làm đau Hạ Tu Âm, chỉ là véo góc áo, nắm chặt đến ngón tay trở nên trắng bệch.
Nàng khóc dữ dội, lại không ồn ào, giống động vật nhỏ khẽ thút thít, thanh âm vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm người mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Vạt áo Hạ Tu Âm bị nước mắt nàng thẩm thấu, chỗ cổ áo ướt một mảng.
Cô muốn nhìn mặt Hạ Du một chút, nhưng chỉ làm động tác nhỏ, Hạ Du liền mỏng manh giãy giụa, đầu càng hướng hõm vai cô cọ, giọng nói cũng luôn hàm hàm hồ hồ thân thân mật mật kêu "Tỷ tỷ", "Tỷ tỷ".
Hạ Du lại một lần nữa được tỷ tỷ ôm, hương thơm mềm mại trước sau như một.
Nàng thật cẩn thận mà nhẹ ngửi mùi thơm của Hạ Tu Âm, khổ sở nghĩ, tỷ tỷ không thích nàng.
Tỷ tỷ tốt như vậy, không thích nàng.
Nước mắt "tách tách" rơi.
"A Du......" Hạ Tu Âm khẽ vuốt phần lưng tiểu hài tử, ôn nhu mà kiên nhẫn. Hạ Du nhìn không tới, nàng yêu thích trong mắt tỷ tỷ, thoáng qua một ý cười rất nhỏ.
Đuôi mắt thoáng thấy vợ chồng Hạ Mãn lo lắng sốt ruột vào cửa, Hạ Tu Âm thu hồi thần sắc, khôi phục sự ôn hòa hờ hững.
Hạ Tu Âm giữ hai vai gầy của Hạ Du, không thể cự tuyệt ép nàng đối diện với mình, chậm rãi nói: "A Du đừng khóc, ba mẹ sẽ đối xử tốt với em, về sau tôi cũng thường xuyên thăm em, được không?"
Hạ Du làn da non nớt, đặc biệt là vùng mắt, có lẽ là thương tâm, mỏng đến sung huyết, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/264972/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.