Nhã Nghi ra đời trong sự yêu thương của mọi người, tất cả mọi tình thương đều đồ dồn vào cô bé.
Với sự yêu chiều của cả nhà thì tiểu hoàng tử Uần Đồng không cần động tay vào bất cứ thứ gì, cậu đúng kiểu chỉ cần sinh con rồi hưởng thụ sung sướng mà thôi. Từ Thanh Cẩn thuê vú đến chăm Nhã Nghi, thuê dịch vụ chăm sóc sau sinh đến để chăm sóc cho cậu từ đầu đến cuối.
Hoàng Thiên Bá thì không phải nói đến, hắn thì bị lo lắng thái quá, sợ vợ bị trầm cảm sau sinh nên mỗi khi Nhã Nghi cất tiếng khóc hắn đều bế bé con đi chỗ khác để dỗ dành.
Nửa đêm hai vợ chồng đang ngủ, tất cả các phòng đều được cách âm rất tốt. Nhưng không biết tại sao linh tính mách bảo hắn phải đến phòng con. Hắn thức giấc khoác áo len lén ra ngoài bỗng thấy con gái đang khóc mãi không chịu ngủ. Hoàng Thiên Bá đến bên cạnh bà vú bế lấy đứa nhỏ.
"Đề tôi, bà nghỉ ngơi đi."
Bà vú đã có tuổi nên thức khuya chăm trẻ con trông khá mệt mỏi, dù biết đây vốn là việc của bà nhưng hắn không đành lòng để bà thức, phần nữa là thấy con gái khóc hắn rất xót trong lòng.
Được hắn cho phép đi ngủ, bà vú kính cẩn cảm ơn rồi rời đi. Hoàng Thiên Bá thuần thục bế con nhỏ tiếng hát ru con ngủ, đứa bé cảm nhận được hơi thở quen thuộc của ba lớn dần dần nín khóc lim dim đôi mắt ươn ướt chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3721779/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.