Chương trước
Chương sau
Đến chiều tối Uần Đồng cảm thấy bụng ngày càng đau, cơn đau tăng dần theo thời gian. Bé con biết chắc mình sắp sinh rồi vội kêu.

"Mẹ ơi... Con đau bụng quá..."

Uẩn Đồng nằm trên giường ôm bụng, cổ gắng đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm mẹ. Từ Thanh Cẩn đang bên ngoài phòng khách vỗ tay vào đùi.

"Thật linh tính không sai mà."

Bà hét lên gọi người đem giường y tế vào, từ sáng thấy bé con râm ran đau là bà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nhân viên y tế bên ngoài nghe gọi liền vội chạy theo bà vào phòng.

Họ hạ giường xuống đỡ Uẩn Đồng nằm xuống sau đó đẩy ra xe cấp cứu đưa bến bệnh viện. Trên xe, Từ Thanh Cẩn gọi cho Hoàng Thiên Bá biết Uẩn Đồng sắp sinh.

Nhận được tin, lòng hẳn như lửa đốt. Muốn chửi thể.

"Ông trời thật biết trêu ngươi ha." Sớm không sinh, muộn không sinh lại sinh lúc hắn vắng nhà.

Ở bệnh viện, có vẻ như đứa nhỏ rất muốn ra ngoài sớm nên khi cậu vừa vào viện liền cho thẳng đến phòng sinh.

Uẩn Đồng đau đến phát khóc nắm tay Từ Thanh Cẩn. (

"Mẹ ơi con đau quá..."

Cậu nắm chặt không buông tay. Bác sĩ đành để bà vào phòng sinh cùng cậu.

"Lát thằng con tôi tới không được cho nó vào."

Nói rồi bà thay đồ vào trong. Bà là người đã đem cậu về nhà, xem cậu như con ruột mà chăm sóc. Từ Thanh Cần đồng hành cùng cậu từ khi cậu còn nhỏ, giờ đây người cùng cậu vượt cạn, cùng cậu trên mọi cột mốc quan trọng.

Bà không chỉ là mẹ chồng mà còn hơn như thế, hơn cả mẹ ruột.

"Cố gắng lên con." Bà nắm chặt tay cậu cỗ vũ.

Cậu trai nhỏ lấy làm động lực cố gắng sinh con. Ở bên ngoài, người đàn ông cao lớn vội vàng chạy đến, trồng bộ dáng rất sốt ruột. Hoàng Thiên Bá bị cánh cửa phòng sinh chặn lại bên ngoài, hắn chạy thẳng đến phòng viện trưởng yêu cầu được vào trong cùng vợ nhưng bị từ chối.



"Lí do là gì?" Hắn tức giận.

"Mẹ và vợ ngài ra lệnh." Viện trưởng thở dài đáp.

Từ Thanh Cẩn lo sợ con trai mình vào đây rồi lại gây rắc rối nên không muốn cho vào. Còn Uẩn Đồng thì những lúc thế này không biết tại sao cậu chỉ muốn có mẹ ở bền, chắc tại chỉ có những người làm mẹ mới thấu hiểu cảm xúc của nhau, tâm linh tương thông tiếp thêm động lực cho cậu.

Hoàng Thiên Bá bị cấm cửa, chẳng biết làm thế nào. Viện trưởng đành đưa hắn đến phòng quan sát để nhìn vợ

han sinh.

Trong phòng, Hoàng Thiên Bá chăm chú nhìn Uẩn Đồng vất vả sinh con, mẹ hắn ở bên cạnh đồng hành. Bất giác những dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má, hắn đã khóc. Sinh con thật đau đớn, đau như bị ai đó bẻ gãy chín cái xương sườn trên người.

Hắn cứ thế khóc, khóc mãi cho đến khi đứa bé được sinh ra. Nhìn bác sĩ bế đứa bé trên tay, hắn như mất hết sức lực ngồi khụy xuống dưới sàn. Tảng đá trên lồng ngực được gở bỏ, cả con và mẹ đều bình an.

Chạy nhanh xuống phòng sinh đợi sẵn, cảnh cửa được mở ra. Uẩn Đồng mê man khép đôi mắt lại, cậu đã rất mệt cần được nghỉ ngơi. Từ Thanh Cẩn bế đứa bé trên tay nhưng Hoàng Thiên Bá vẫn chưa hề nhìn lấy nó, hắn chỉ đứng đợi vợ mình. (4

Bác sĩ tạm thời dừng lại để hắn thăm cậu đôi chút. Hắn quỳ một chân xuống bên giường.

"Em vất vả rồi." Hắn thủ thỉ bên tai, hôn nhẹ lên trán cậu. •

Nhanh chóng đứng dậy không làm phiền bác sĩ đưa Uẩn Đồng đến phòng hồi sức. Lúc này đây Từ Thanh Cẩn mới để cho hắn bế đứa bé, đứa bé đã được tắm rửa vệ sinh sạch sẽ không còn nhem nhuốc máu trên người như lúc vừa mới sinh ra.

Trông thật đáng yêu, da thịt đỏ hỏn. Đứa bé này vừa mới từ trong bụng vợ hắn chui ra. Hắn sụt sùi nước mắt rơi xuống.

"Con cảm ơn mẹ."

Nhìn Uẩn Đồng mang thai và sinh con hắn mới biết để một đứa bé ra đời phải cực khổ đau đớn như thế nào. Cảm ơn bà đã sinh ra hắn, cảm ơn bà đã bên cạnh Uẩn Đồng khi không có hắn bên cạnh.

"Đứa trẻ ngốc, cảm ơn cái gì. Đều là con của mẹ."

Đã gọi một tiếng mẹ thì tất cả là con của bà, huống chi Uẩn Đồng cũng một tay bà chăm từ nhỏ chẳng khác gì con ruột cả.

Vỗ vỗ lưng con trai. "Khóc cài gì? Từ khi nào trở nên mít ướt vậy con?"

Hiếm lắm mới thấy được hắn khóc nên không thể bỏ lỡ cơ hội trêu chọc con mình. Hoàng Thiên Bá vừa rồi còn cảm động dâng trào với mẹ, giờ đây hắn chỉ cảm thấy bất mãn với người mẹ hay phá bầu cảm xúc này.



Hắn thở xì một hơi rồi bế con quay lưng đi. Từ Thanh Cẩn nhìn vẻ mặt mất hứng của con thì rất vừa lòng cười khanh khách, mẹ con với nhau thì không cần khách sáo cảm ơn bởi vì làm như vậy bà cảm thấy rất xa lạ và gượng

gạo.

"Trêu nó lúc nào cũng vui." Bà tinh nghịch cười đi theo sau.

Trong phòng hồi sức, Hoàng Thiên Bá nhìn hai mẹ con đang ngủ, cảm xúc trong lòng hẳn rất khó tả và mới lạ.

Biết nói thế nào đây, thấm thoát trôi qua giờ đây hắn đã làm ba rồi.

"Thời gian trôi thật nhanh."

Mới ngày nào cậu còn ngơ ngác bước vào nhà hắn, cái đuôi nhỏ lon ton chạy sau lưng hắn kêu cậu chủ. Mới ngày nào hắn còn bồng bế chăm sóc cậu, cùng nhau trải qua từng ngày, cùng nhau vượt qua những khó khăn vậy mà giờ đây cả hai đã cùng nhau lên chức ba mẹ rồi. Mấy mươi năm chỉ bằng một cái chớp mắt.

Nhìn ra cửa phòng thấy mẹ hắn đang lau mồ hôi cho ba, có vẻ ba hắn vừa mới ở công ty đến. Lòng Hoàng Thiên Bá bồi hồi nhận ra tất cả đều đã thay đổi, hắn và Uần Đồng đã trưởng thành, ba mẹ hắn cũng dần già đi, đầu tóc đã lấm tấm tóc bạc. Những yêu thương trong lòng hắn dành cho ba mẹ không thể dễ dàng nói hết ra thành lời.

Cảm xúc đan xen phức tạp, hắn đăm chiêu nhìn ba mẹ mình. Từ Thanh Cẩn thấy con trai cứ mãi nhìn ra cửa, thiết nghĩ bà đã làm ổn con dâu nghỉ ngơi. Bà lắc đầu trề môi càm ràm.

"Có cần liếc mắt như vậy không?" Ồn thì cứ nói sao lại phải liếc ba mẹ, bà bất mãn đưa ngón tay giữa với con trai rồi đanh đá kéo chồng rời đi. Chồng bà là đến đón bà về chứ không phải đến làm phiền con dâu nghĩ ngơi.

"Thằng con trời đánh."

Hoàng Văn khi nãy đến muốn thăm con dâu và cháu nội, rồi đưa vợ về nhà nhưng đến nơi thì nghe vợ nói con vừa sinh nên còn yếu, để khi khác hẳn thăm nên ông cũng đồng ý cùng vợ đi về

Cả hai rời đi, Hoàng Thiên Bá thầm thể với lòng không bao giờ nói lời yêu thương với mẹ hắn nữa, toàn bị bà phá hỏng bầu cảm xúc đem ra trêu đùa.

Những lúc này đây ai ai cũng biết cái thói hay trêu người của hắn là di truyền từ ai.

Vứt tình cảm yêu thương ba mẹ ra hẳn sau đầu, hắn bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý đợi mẹ con Uẩn Đồng tỉnh dậy.

Nắm chặt lấy bàn tay của vợ và con, hẳn thủ thỉ với Nhã Nghi.

"Sau này con nhất định phải yêu thương mẹ. Nhớ chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.