Đến chiều tối Uần Đồng cảm thấy bụng ngày càng đau, cơn đau tăng dần theo thời gian. Bé con biết chắc mình sắp sinh rồi vội kêu.
"Mẹ ơi... Con đau bụng quá..."
Uẩn Đồng nằm trên giường ôm bụng, cổ gắng đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm mẹ. Từ Thanh Cẩn đang bên ngoài phòng khách vỗ tay vào đùi.
"Thật linh tính không sai mà."
Bà hét lên gọi người đem giường y tế vào, từ sáng thấy bé con râm ran đau là bà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Nhân viên y tế bên ngoài nghe gọi liền vội chạy theo bà vào phòng.
Họ hạ giường xuống đỡ Uẩn Đồng nằm xuống sau đó đẩy ra xe cấp cứu đưa bến bệnh viện. Trên xe, Từ Thanh Cẩn gọi cho Hoàng Thiên Bá biết Uẩn Đồng sắp sinh.
Nhận được tin, lòng hẳn như lửa đốt. Muốn chửi thể.
"Ông trời thật biết trêu ngươi ha." Sớm không sinh, muộn không sinh lại sinh lúc hắn vắng nhà.
Ở bệnh viện, có vẻ như đứa nhỏ rất muốn ra ngoài sớm nên khi cậu vừa vào viện liền cho thẳng đến phòng sinh.
Uẩn Đồng đau đến phát khóc nắm tay Từ Thanh Cẩn. (
"Mẹ ơi con đau quá..."
Cậu nắm chặt không buông tay. Bác sĩ đành để bà vào phòng sinh cùng cậu.
"Lát thằng con tôi tới không được cho nó vào."
Nói rồi bà thay đồ vào trong. Bà là người đã đem cậu về nhà, xem cậu như con ruột mà chăm sóc. Từ Thanh Cần đồng hành cùng cậu từ khi cậu còn nhỏ, giờ đây người cùng cậu vượt cạn, cùng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3721778/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.