Chương trước
Chương sau
Lần này là Nguyễn Đức Duy thật, anh được Hoàng Thiên Bá cử người đến bí mật đưa anh về. Vừa về đến đã gặp người anh ngày đêm thương nhớ, Lưu Hoàng Anh tâm trạng hiện tại không được ổn định.

(2'

Mặc cho cô ném đá xua đuổi, Nguyễn Đức Duy vẫn kiên định đi đến ôm lấy người thương của mình, thì thầm vào tai.

"A Anh, xin lỗi..."

Lưu Hoàng Anh khóc đến nức nở, mùi hương kèm theo giọng nói quen thuộc khiến cô dần bình ổn. Anh đẩy cô ra, đôi mắt si tình ngắm khuôn mặt đã lâu không gặp, cô đã gầy đi rất nhiều.

"Là anh đây."

Nét mặt hiền lành đầy phúc hậu, ánh mắt dịu dàng. Lưu Hoàng Anh hồi thần, bàn tay run run đưa lên sờ lấy khuôn mặt của nam nhân kia.

"Đúng là anh rồi."

"Đúng vậy, là anh. Đức Duy."

Trút hết bao nhiêu uất ức lâu nay, cô ôm lấy anh khóc đến đáng thương. Nguyễn Đức Duy vỗ vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

Mãi một lúc lâu mới có thể ngưng khóc. Nguyễn Đức Duy dìu cô vào nhà, chiếc bụng bầu lớn khiến cô nặng nề đi chậm từng bước.

Đi vào trong, không khí vẫn căng thẳng như khi nãy. Hoàng Thiên Bá bần thần đi vào phòng làm việc ngồi yên một góc ôm đầu muốn trấn tĩnh bản thân.

Bạch Thạc Ân cùng Phác Hựu Âm bên ngoài cũng yên lặng, Tô Nam Phong giống Hoàng Thiên Bá riêng một góc trời ngồi nhìn xa xăm.

Cả hai đi vào lập tức nhận thức được sự nặng nề trong căn nhà. Tất cả mọi người ngoại trừ Lưu Hoàng Anh lúc đó đứng gần, họ đều không biết tên A Thâm đó đã nói gì với Hoàng Thiên Bá, đã nói gì khiến cho người đàn ông này như người mất hồn như vậy.

Bên trong gian phòng tối tăm, Hoàng Thiên Bá ôm đầu nắm chặt tóc mình để khiến bản thân phải tỉnh táo hơn.

Hắn phải làm thế nào với tên điên kia đây, dồn chó vào đường cùng sẽ khiến nó cắn ngược lại.

Tên A Thâm đó bây giờ chẳng cần gì, tiền bạc và cả mạng cũng không cần. Uần Đồng trong tay tên bất cần đời đó như ngọn đèn trước gió, chỉ cần sơ suất nhỏ cũng sẽ khiến cậu mất mạng.

Nhớ lại lời A Thâm nói, hắn ta muốn đổi lấy Bạch Thạc Ân...

"Phải làm thể nào đây? Em ấy là em của mày..." Tiến thoái lưỡng nan vô cùng, một bên là vợ một bên là em. Tay trái tay phải đều không thể phế bỏ

Bên ngoài kia Phác Hựu Âm và Nguyễn Đức Duy cố gắng truy cập sóng điện thoại của Uẩn Đồng và Tiểu Hồng nhưng vô dụng, không một dấu vết. Cứ như cả hai biến mất hoàn toàn ở thành phố này.

Lần này A Thâm đã thông minh và liều mạng hơn trước rất nhiều. Cảnh giác ra tay trước cũng đủ chứng minh A Thâm này thâm hiểm hơn trước gấp ngàn lần.

"Chúng ta gặp phải thằng liều rồi." Phác Hựu Âm bất lực đóng máy tính lại nhìn căn nhà yên tĩnh. "Thôi vậy, chúng ta để anh Bá bình tĩnh lại rồi tính tiếp."

Kế hoạch đều tan thành bọt biển kể từ khi Uẩn Đồng bị bắt, chỉ còn một bước nữa là thành công vậy mà... Bây giờ họ phải vạch ra một con đường khác.



"Để tôi đi liều mạng với nó." Nguyễn Đức Duy tức giận không kìm chế được vỗ bàn thật mạnh.

"Không được."

Tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến. Hoàng Thiên Bá mặt hệt hung thần u ám đi đến.

Nếu bây giờ làm liều thì mạng của Uẩn Đồng không được bảo toàn, tên A Thâm kia bảo lấy mạng của hắn đổi lấy mạng Uẩn Đồng thì hắn cũng chấp nhận, bất luận thế nào Uần Đồng phải an toàn.

"Vậy phải làm gì bây giờ? Báo công an không được, tự xử lý cũng không xong..." Tô Nam Phong bất lực đập tay vào tường.

Sunang ne lai chiem lay gian phong lan na.

•••

Trong một căn nhà dột nát có hai thân thể nhỏ bé đang ôm lấy nhau khóc thút thít. Uẩn Đồng tỉnh lại thấy bản thân đang ở một nơi lạ lẩm, tay chân bị trói. Biết bản thân bị bắt cóc lần nữa, cậu bật khóc sợ hãi vô cùng.

Tiểu Hồng bên cạnh nghe tiếng khóc thì đau đớn mở mắt, cô vì phản kháng nên đã bị đánh đến ngất đi. Giờ đây cơ thể cô đau đến không cử động nỗi nữa nhưng vẫn cố gắng nhích lại gần trấn an Uẩn Đồng.

"ปลีท Dong, ding khoc. C6 chi day."

Bé con hiểu chuyện, thấy Tiểu Hồng thương tích đầy người liền nín khóc chuyển sang lo lắng cho cô.

"Chị, bọn họ đánh chị thành ra thế này? Chị thấy cơ thể thế nào rồi?"

Cô nàng cười yếu ớt. "Chị không sao. Rất ổn." Sau đó đưa ánh mắt về phía bụng Uẩn Đồng. "Bé con trong bụng khỏẻ không?"'

Cậu trai nhỏ gật đầu, cơ thể cậu rất tốt, chỉ là bị hít phải thuốc mê nên cậu hơi mệt mà thôi.

"Không sao thì tốt."

Người con gái dịu dàng tâm lý, tránh để Uẩn Đồng suy nghĩ tiêu cực nên nói chuyện để cậu phân tâm. Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa chỉ cần tâm lý vững vàng là quan trọng nhất.

"Chị, nhất định Thiên Bá sẽ cứu chúng ta."

Đã bao nhiêu lần, lần nào Uẩn Đồng gặp nguy hiểm đều là Hoàng Thiên Bá xuất hiện cứu cậu. Hắn chính là thiên sứ mà thượng đế mang đến tặng cho cậu, cứu vớt cuộc đời bất hạnh này.

"Có lẽ ông trời thấy cuộc đời em gặp nạn nhiều quá nên cử anh ấy đến bảo vệ em đấy."

Nhắc đến chồng mình, cậu trai nhỏ liền nhoẻn miệng cười. Tiểu Hồng bị bộ dạng u mê chồng của Uẩn Đồng chọc cho cười.

"Phải phải phải, Hoàng Thiên Bá là thiên thần hộ mệnh của em. Là số một." Nom bộ dạng này ngố ngố đáng yêu vô cùng.

Biết bản thân bị trêu, Uẩn Đồng đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng Tiều Hồng nói đúng mà, chồng của cậu là nhất.

Không biết A Thâm đã đi đâu tạm thời không thấy hắn xuất hiện. Như vậy cũng tốt, không cần phải căng thẳng, được lúc nào hay lúc ẩy.



Một ngày dài trôi qua. Trong nhà Hoàng Thiên Bá, ngoại trừ Lưu Hoàng Anh cùng Bạch Thạc Ân thì bốn người đàn ông tụ họp đầy đủ trong phòng.

Hoàng Thiên Bá thất thần lơ đãng, hắn không biết Uẩn Đồng có được cho ăn đầy đủ không? Có sợ hãi không? Có khóc không? Có bị hành hạ không? (D)

Các câu hỏi cứ bao bủa vây tâm trí hắn, Phác Hựu Âm phải gọi rất nhiều lần mới gọi được hắn hồi thần trở lại.

"Anh... Tập trung."

"Được."

Chỉ qua hơn nửa ngày mà trông hắn phờ phạc rất rõ, rõ ràng rắng hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Không chỉ Phác Hựu Âm, tất cả đều biết chỉ cần A Thâm nắm Uẩn Đồng trong tay thì hắn ta đã thắng Hoàng Thiên Bá rồi. •

Bây giờ A Thâm muốn Hoàng Thiên Bá chết là điều rất dễ dàng.

Cố gắng tránh nói chuyện Uẩn Đồng, Tô Nam Phong hỏi.

"Hôm qua hắn ta nói thế nào?"

"Nó nói... Đổi Thạc Ân lấy Uẩn Đồng và Tiểu Hồng."

Dứt câu, Hoàng Thiên Bá thở dài, tất cả không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Phác Hựu Âm. Anh gượng gạo chớp mắt, Hoàng Thiên Bá vỗ vai.

"Điều đó là không thể. Chúng ta nghĩ cách khác."

Cách khác là cách nào bây giờ? Bạch Thạc Ân biết không có cách nào khác cả. Cậu đứng ở ngoài đã nghe hết thảy.

Khi nãy ngồi cùng Lưu Hoàng Anh, cô cảm thấy bụng hơi nhói nên cậu đi lên lầu định rằng kêu Nguyễn Đức Duy xuống cùng cô. Vô tình đến nơi liền nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người.

Buồng tay nắm cửa, Bạch Thạc Ân lặng lẽ quay lưng đi.

Quanh đi quẩn lại thì người A Thâm nhắm đến vẫn là Bạch Thạc Ân.

Cậu ra xích đu ngoài vườn ngồi lên, nơi này Uẩn Đồng thích nhất trong biệt thự. Bạch Thạc Ân nặng nề suy nghĩ.

"Uẩn Đồng sức khỏe không tốt, dễ bệnh, tính cách ngố có chút ngốc nghếch, còn đang có thai..." Chỉ có cậu cứu được Uẩn Đồng, sợ không cẩn thận ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Làm thế nào bây giờ? "Mình khoẻ mạnh, thông minh hơn cậu ấy, nhanh nhẹn hơn đồ nhốc kia...." Mỉm cười nhàn

nhat.

Thật ra Bạch Thạc Ân vẫn còn ám ảnh, cậu rất sợ A Thâm, chỉ cần nghe tên thôi cũng khiếp sợ. Bảo cậu gặp tên ghê tởm đó là điều không thể, cậu không làm được.

Suy đi nghĩ lại, sự suy sụp của Hoàng Thiên Bá từ từ ảnh hưởng lên người Bạch Thạc Ân lúc nào cũng không biết nữa.

"Đổi lấy Uẩn Đồng và Tiểu Hồng..." Thở dài một hơi nặng nề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.