Hoàng Thiên Bá chẳng để vết thương của cô ta vào mắt, chẳng quan tâm, một mực nắm tay Uẩn Đồng.
"Em có sao không? Có bị phỏng không?"
Khẩn trương kiểm tra, cũng thật may bàn tay chỉ bị đỏ lên một chút. Không bị phỏng, hắn xoay người nhìn ả ta,
Tiểu Hoa mừng rỡ chờ đợi câu quan tâm từ hắn. Thật giống mấy chú cún mừng rỡ khi chủ nhân gọi tên chúng.
"Cô mau dọn mảnh vỡ đi. Đừng để Đồng Đồng dậm phải." Liếc nhìn bàn chân Uẩn Đồng, cậu chẳng bao giờ nhớ mang dép vào chân.
"Dạ." Cô ả thất vọng nhận lệnh.
Lòng bùng bổ tức giận, tại sao Hoàng Thiên Bá hắn lại vô tâm đến vậy? Ả mới là người bị phỏng, dù không có mối quan hệ gì nhưng ả là bị Uẩn Đồng làm phỏng, cũng là người làm trong nhà này. Tại sao ngay một câu hỏi thăm có lệ cũng không có?
Tiểu Hoa nghiến răng hậm hực dọn mảnh vỡ do mình gây ra với cái tay bị phỏng đau rát, Tiều Hồng chạy lên dọn phụ, Tiều Hoa như "buồn ngủ gặp chiếu manh" đẩy cây chổi sang cho cô.
"Mày dọn đi."
Đề Tiểu Hồng một mình lủi thủi dọn dẹp không than thở một tiếng nào.
Hoàng Thiên Bá dắt Uẩn Đồng sang phòng mình. Để cậu ngồi trên giường, nắm hai tay Uẩn Đồng lật qua lật lại xem lần nữa cho thật kĩ.
"Em có đau không?"
"Dạ tay hơi đau rát một chút." Cậu nhớ lại việc khi nãy, muốn giải thích với hắn, thật sự cậu không cố ý. "Là do lúc nãy ly sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645856/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.