Hắn nhớ lại lúc nhỏ. Năm đó hắn 9 tuổi, hắn đã thầm mến một nhóc con 4 tuổi gần nhà, nhóc con còn nhỏ vô tư không biết. Hắn cứ mãi nuôi dưỡng tâm tư, có chút buồn cười vì ai lại đi nuôi tương tư với một đứa trẻ.
Lúc nhóc con đó cùng gia đình rời đi, hắn đã rất buồn, hắn rất giận vì tại sao nhà họ rời đi lại không ai nói với hắn một lời nào, bao năm trôi qua không một tin tức, cũng chỉ một mình hắn đa tình một mình ôm tương tư. Hắn nổi loạn chẳng chú tâm vào học mà phá phách, đến nỗi ba hắn nói nếu hắn không học nghiêm túc sẽ chẳng bao giờ cho hắn ra trường.
Phác Hựu Âm nghĩ lại cười trừ, trách ai cơ chứ. Do lúc đó hắn quá cẩn thận chẳng dám lại gần làm quen bé con, chẳng dám mở lời. Chắc gì bé con biết đến sự tồn tại của hắn. Đến bây giờ hắn chẳng cũng chẳng thể quên được cái ngày cậu rời khỏi hắn, thật nhớ mà không thể gặp khó chịu đến muốn chết đi.
Thế mà bây giờ Bạch Thạc Ân lại vô tư tuyên bố là sẽ theo đuổi hắn. Phác Hựu Âm rất vui nhưng hắn sợ, sợ là
Bạch Thạc Ân chỉ là cảm xúc nhất thời, đến khi cậu chán đi yêu người khác thì người đau sẽ lại là hắn. Phác Hựu Ẩm lại lần nữa một mình chôn vùi trong sự đau khổ.
Từ lúc có Bạch Thạc Ân về ở, Phác Hựu Âm sang nhà Hoàng Thiên Bá làm việc nhiều hơn hẳn. Mục đích chỉ là muốn gặp nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645855/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.