"Con mèo nhỏ này lại còn đồng ý kết bạn, rốt cuộc là có hiểu ý bức thư kia không vậy?"
Uẩn Đồng rõ ràng là không hiểu ý tứ của bức thư kia, Hoàng Thiên Bá hận chỉ muốn tẩn thằng nhóc Bộ Bộ gì đó một trận.
Hắn cất bức thư của Uẩn Đồng vào túi, lấy bút giả theo nét chữ của Uẩn Đồng viết thư hồi âm.
["Nếu cậu không muốn nhập viện thì tránh xa Uẩn Đồng ra." ]
Thành công tráo thư, Hoàng Thiên Bá vui vẻ xuống nhà ăn cơm. Trong bữa cơm, hắn cứ nhìn Uẩn Đồng không rời, đánh giá một lượt.
Uẩn Đồng dạo này ngày càng lớn, các đường nét phát triển ngày càng rõ ràng là một tiểu khả ái ai gặp cũng yêu. Không ổn rồi, hắn sợ sẽ không giữ được người.
Hoàng Thiên Bá nhìn bản thân trong gương.
"Mình đẹp trai thật đấy." Hắn nhìn góc nghiên và chính diện khuôn mặt không có góc nào để chê. "Mèo nhỏ sẽ phải bị mình hấp dẫn thôi."
Tạm thời yên tâm, cũng may hắn về mới có thể kịp thời ngăn chặn tâm tư của tên nhóc Bộ Bộ kia nếu không Uẩn Đồng sẽ bị tên nhóc đó quấn lấy mất.
Sáng chủ nhật, Hoàng Thiên Bá đưa Uẩn Đồng đi mua điện thoại mới để tiện liên lạc hơn, không cần phải mượn điện thoại của Từ Thanh Cẩn nữa. Sau đó đưa Uẩn Đồng đi chơi khắp nơi, cứ thế dính nhau hết ngày.
Đến thứ hai, Hoàng Thiên Bá dẫn Uẩn Đồng đến trường rồi mới sắp xếp hành lý đi đến thành phố A tiếp tục học. Lên đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645715/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.