Liễu gia.
“Này! Đi đâu thế hả! Ốm thành như thế còn dám ra ngoài!”
Liễu Hạo bất chợt nhìn thấy Liễu Nguyệt đi từ ngoài bước vào, tức giận nói.
Liễu Nguyệt quay người lại, mắt đối mắt với y, vẻ mặt chẳng lấy chút chột dạ.
Liễu Hạo đi tới, trên tay y cầm một bát thuốc, vẫn chưa hết tức giận trừng mắt nói: “Còn nhìn! Mau cút vào phòng cho ấm, cứ đứng ở ngoài để lạnh chết à.”
Liễu Nguyệt: “…”
Cô tính tới Vân Du Các, cơ mà nghe Liễu Hạo về phòng uống thuốc trước cũng được.
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt nghe lời đi về Nhạn Uyên Các, còn Liễu Hạo thì đến nhà bếp kêu họ đun lại bát thuốc mới, bát ban nãy đã sớm nguội lạnh vì cầm đi ngoài trời lâu rồi.
Cạch!
Liễu Hạo đặt bát thuốc xuống bàn, Liễu Nguyệt nhìn nó, hỏi: “Sao ngươi phải tự mang, kêu người hầu làm rồi đem đến không phải là được rồi sao.”
Liễu Hạo ngồi xuống đối diện cô, nói: “Bổn thiếu gia rảnh được chưa. Để mấy người rề rà đó mang đến đây thì chưa đến nơi thuốc đã lạnh ngắt rồi.”
Nói xong y khẽ hừ một tiếng, Liễu Nguyệt cầm bát thuốc trên tay, mặt không biểu cảm uống hết bát thuốc.
Vị đắng của thuốc từ từ tràn vào trong miệng sau đó xuống cổ họng của cô. Liễu Nguyệt nhíu mày xong cũng không có biểu hiện gì khác. Một lúc sau cô mới mở miệng, hỏi Liễu Hạo: “Này, ngươi có kẹo không?”
Liễu Hạo không hiểu sao tự dưng cô lại hỏi vậy, nói: “Không, làm sao?”
“Không có gì.” Liễu Nguyệt nói.
…
Ngồi một lúc lâu, thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400963/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.