Sau khi quàng xong khăn cho cô, phản ứng của Liễu Nguyệt đúng như Tiêu Dã đã suy đoán từ trước. Cô đứng dậy, không nói một lời lạnh lùng rời đi. Tiêu Dã nhìn theo bóng lưng cô, biểu cảm trên mặt chất chứa muôn vàn đau khổ.
Liễu Nguyệt lúc đầu định tới Vân Du Các nhưng sau đó lại rẽ hướng tới Diệp gia.
Nếu hỏi ai có thể ngồi bàn luận với cô về mấy chuyện vớ vẩn đang xảy ra suốt khoảng thời gian qua, người đó chỉ có thể là y.
Diệp gia.
“A! Liễu nhị tiểu thư.”
Một nữ tì ra mở cửa thấy Liễu Nguyệt vui vẻ nói.
Từ trên xuống dưới Diệp gia không ai là không biết đến Liễu Nguyệt. Thậm chí còn có lời đồn đại của đám người hầu trong nhà về việc không sớm thì muộn cô cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Diệp gia. Vì vậy bọn họ phải ra sức lấy lòng, mà cho dù không lấy lòng được thì cũng đừng dại gì mà đụng vào cô, vì tính khí thất thường của cô, bọn họ biết. Đến thiếu gia được lão gia phu nhân sủng ái hết mực còn bị cô đánh thì đủ hiểu rồi.
Vì tin đồn chưa đến tai Liễu Nguyệt nên cô chẳng manh may để ý gì cho cam. Nhưng nếu để Liễu Nguyệt biết được thì thực sự cô có thể trừng chết kẻ dám tung tin đồn vớ vẩn đó.
Diệp Chi Lăng, cái tên mồm mép đó với cô cũng tạm coi như thanh mai trúc mã. Cơ mà hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến việc coi đối phương chỉ là bạn thân. Còn chuyện có tình cảm với đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400962/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.