Ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông. Lúc Liễu Nguyệt tỉnh dậy đã là gần trưa, cô mở mắt ra đã cảm nhận rõ cơ thể mình tràn trề sức sống hơn mọi khi, cứ như căn bệnh chết tiệt đó vốn không hề tồn tại vậy.
Liễu Nguyệt xốc chăn lên đi xuống giường, tuy còn hơi vất vả nhưng thế này đã làm cô vui lắm rồi. Đẩy cửa định ra ngoài, ngay khi mở cửa ra một bóng người lập tức đứng chắn mất khung cảnh trước mắt.
Tiêu Dã nhìn thấy Liễu Nguyệt thì sửng sốt một hồi, sau đó không nói một lời kéo cô vào trong.
“Người làm gì vậy? Mới khỏe lên một chút đã muốn chạy ra ngoài chơi rồi? Không mặc ấm lỡ bệnh lại tái phát thì sao?” Hắn sốt ruột nói, vừa nói vừa đem mấy cái áo dày mặc lên người Liễu Nguyệt, còn quàng thêm cái khăn nữa lên cổ cô. Dường như cảm thấy đã ổn, lúc này hắn mới nhìn cô một lượt, nói: “Được rồi, ấm hơn rồi.”
Liễu Nguyệt: “...”
“Người ngủ lâu như vậy chắc đói lắm rồi, hay ta làm chút gì đó cho người ăn nhé.” Tiêu Dã đi bên cạnh hỏi.
Liễu Nguyệt đi rất chậm, xong hắn vẫn không hề cảm thấy sốt ruột mà đi chậm theo cô. Liễu Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng xen lẫn vài tia nắng vàng nhạt, bỗng nói: “Mẹ ta, người có gửi tin tức gì về không?”
Tiêu Dã ngẫm nghĩ, Hương Cẩm Lan người rời đi đã được hơn tuần, xong chưa có tin tức gì cả. Tuy vậy Liễu Diễm Tư cũng đã nói rằng y đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400952/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.