Lâm Uyên Các. Liễu Hạo cau có mặt mày đang một mình ngồi trong phòng xử lí vết thương do trận đánh nhau ban nãy. Mẹ nó chứ y mới không tin bản thân lại bại dưới tay một kẻ hầu, mà đó lại còn là người của Liễu Nguyệt. Đúng lúc đang bực mình, bên ngoài cửa phòng truyện đến tiếng gọi: “Hạo Nhi, con ở trong đó à?” Liễu Hạo mất kiên nhẫn nói vọng ra: “Con đang ở trong này, người đừng vào. Lát con sẽ tới gặp người.” Giọng nói bên ngoài chắc chắn là của Tuệ Mẫn, mẹ của y. Mặc dù đối với bên ngoài khá ác độc, nhưng nàng đối với đứa con hiếm khi được ở bên này lại cưng chiều hết ý, thấy y nói vậy cũng chỉ biết nhẹ nhàng nói: “Vậy Hạo Nhi nhớ lát tới gặp mẹ nhé.” Liễu Hạo không nói gì, mắt phượng nhìn qua chỗ cửa, thấy đối phương thật sự đã rời đi. Lúc này mới nhìn xuống vết thương trên tay mình. Để nàng nhìn thấy mấy vết thương này thể nào cũng lại ầm ĩ cho mà xem. Y là người ghét phiền phức, tốt nhất nên thay luôn bộ đồ mới. Mới nghĩ vậy, cửa phòng lại một lần nữa được gõ vào, Liễu Hạo tưởng là Tuệ Mẫn vẫn chưa chịu đi liền có chút bực tức nói: “Con đã nói lát nữa sẽ tới rồi mà!” “Đệ đệ, là ta.” Giọng Liễu Chi có chút dè chừng vang lên sau cánh cửa. “...” Liễu Hạo mặc lại áo lục đục đứng dậy ra mở cửa. Mặc dù kém tuổi nhưng lúc này y đã sớm cao hơn Liễu Chi, lông mày nhíu lại, nhìn xuống hỏi: “Tỷ tìm ta có chuyện gì?” “Ta chỉ là...là muốn...” Liễu Chi ấp úng nói, lời muốn nói ra không sao thốt lên nổi. Đứng trước người đệ đệ này, nàng cảm thấy dường như có một loại áp lực vô hình đang bao chùm lấy nàng. Càng nói càng sốt ruột, Liễu Hạo thật sự đã mất hết kiên nhẫn rồi, y lạnh giọng nói: “Không có gì vậy thì ta...” “Tỷ là đang muốn quan tâm đệ!” Lời nói ra, cả người nói lẫn người nghe đều thoáng chốc cứng đơ người. Liễu Chi lúc đầu chỉ định hỏi vết thương trên người y có sao không, cần giúp đỡ gì không. Như Liễu Nguyệt đã nói với nàng lúc đó, hãy quan tâm y, thứ cần thiết nhất có lẽ là mặt phải thật dày. Cứ bám riết không tha, quan hệ dù có thế nào cũng sẽ sang một trang mới. Câu nói của cô như tăng thêm sự tự tin cho nàng, đáy mắt Liễu Chi tràn đầy quyết tâm. Ta sẽ làm được! Liễu Nguyệt ngay từ đầu vốn đã bốc phét đang ngồi ở nhà vui vẻ chờ kết quả. Tiêu Dã ở cạnh: “...” Liễu Hạo không biết Liễu Chi đang có ý định gì, nhưng nghe vậy chỉ đáp: “Vậy à, cảm ơn lòng tốt của tỷ. Nếu không phiền giờ đệ có thể đóng cửa được không?” “Liễu Hạo! Ta thực lòng muốn quan tâm đệ, để ý đến đệ. Ta muốn đệ đối với ta như đối với Liễu Nguyệt, tự nhiên, thẳng thắn, thoái mái. Ta thực sự không muốn cái cảm giác là người cùng một nhà mà đến cả cách nói cũng phải cứng nhắc như vậy đâu!” Liễu Chi nói một tràng dài, cuối cùng thở hồng hộc nhìn Liễu Hạo. Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà nàng nói được với y. Liễu Hạo dựa lưng vào cửa, mắt phượng khẽ nhếch lên hỏi: “Tỷ muốn đánh nhau với ta à?” Liễu Chi: “...” “Ý ta không phải thế.” Liễu Chi nói, qua cảm giác xúc động mãnh liệt rồi, giờ đây là cảm giác xấu hổ mất tự tin. “Thế nào cũng được, nhưng ta đang có chút việc. Tí nói chuyện được không?” Liễu Hạo lười biếng nói. Liễu Chi biết sau câu nói này của y thực ra sẽ không có bất kì cuộc trò chuyện nào nữa. Vì thế được ăn cả ngã về không, nàng nghiêm túc nói: “Liễu Hạo.” “Ta vẫn đang nghe.” Liễu Hạo tùy hứng gật đầu nói. “Từ giờ ta sẽ đi theo đệ, quan tâm đệ. Như cách một người tỷ tỷ quan tâm đệ đệ ruột của mình vậy.” “Được.” Liễu Hạo nói, “Xong rồi chứ?” Liễu Chi: “Xong rồi.” Chỉ chờ có thế này, Liễu Hạo liền đi vào đóng cửa phòng lại. Y không có đủ kiên nhẫn để nghe mấy câu nói đậm mùi tình cảm này, vốn không coi trọng, cần gì phải để tâm. Nhưng Liễu Hạo lại không ngờ rằng lần này Liễu Chi vô cùng quyết tâm, khi y thay xong quần áo ra ngoài chuẩn bị tới gặp Tuệ Mẫn thì đụng trúng nàng đang vụng về bê trên khay món ăn ngọt đúng sở thích của y. Liễu Hạo hỏi: “Tỷ đang làm trò gì vậy?” Liễu Chi ngước lên nhìn y, đôi mắt sáng ngời nói: “Ta biết đệ thích món này, nên kêu đầu bếp làm. Giờ đệ ăn nó đi, nãy xử lí vết thương có đau lắm không, ta có thể kêu đại phu tới kiểm tra.” “Không cần.” “Vậy à.” Đáy mắt Liễu Chi thoáng thất vọng, nhưng nàng nhanh chóng xốc lại tinh thân nói: “Thế còn món này...” “Lát ta sẽ ăn, tỷ kêu người để đó đi.” Rốt cuộc là vẫn lạnh nhạt mà. Liễu Chi chán nản nghĩ. Hôm sau nàng quyết định tới gặp Liễu Nguyệt lần nữa. “Không có ích?” Cô đang ngồi ăn bánh trôi do Tiêu Dã làm ngước đầu lên hỏi. Liễu Chi bất lực nói: “Thằng bé vẫn còn lạnh nhạt lắm. Ta cảm thấy mặt nó chỉ hận không thể viết đầy hai chữ ‘phiền phức’ lên rồi đó.” “Vậy thì càng phải làm tới, cứ theo lời ta, bám càng dai càng tốt, mặt dày thêm chút nữa có chết ai. Dù gì ngươi cũng là tỷ tỷ của nó, có tức đến nỗi nào thì nó cũng không dám động tay chân đâu.” “Được! Ta sẽ mặt dày hơn nữa.” Liễu Chi phấn khởi nói. Liễu Nguyệt đang phồng mồm ăn bánh nên không mấy để tâm, học theo phong thái của Liễu Diễm Tư mà xua tay đuổi người đang làm phiền bữa ăn của mình. Đợi Liễu Chi đi rồi, Tiêu Dã tiến lên ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Người ăn chậm thôi, kẻo nghẹn đấy.” Liễu Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ. “Rõ ràng là người không nghe mà.” Tiêu Dã có chút bất lực nói. _ _ “Liễu Hạo, ta mang đồ ăn sáng tới cho đệ này.” “Để đó đi.” “A Hạo, bộ đồ này thế nào. Mẹ và ta đích thân chọn cho đệ đấy, sinh nhật năm tám tuổi của đệ còn chưa có quà.” “Cũng được.” ... “A Hạo, hôm nay có hội chợ. Đệ có muốn cùng ta ra ngoài...” “Không được, ta bận rồi.” Liễu Hạo nói, đôi chân dài bước nhanh qua người cứ lẽo đẽo theo sau y suốt mấy ngày nay. Ta còn phải luyện tập để tái đấu với cái tên chết tiệt kia. Không thể cứ để thua nhục nhã như vậy được. “Đệ bận gì vậy?” Liễu Chi đi theo sau hỏi. Liễu Hạo quay lại trừng mắt với Liễu Chi, qua giọng nói có thể biết kiên nhẫn của y sắp bị nàng đẩy tới giới hạn rồi, y lạnh lùng nói: “Liễu Chi, vì nể tình tỷ là tỷ tỷ của ta nên ta mới không muốn nói nhiều. Rốt cuộc tỷ bị sao vậy? Ngày nào cũng tới làm phiền ta.” “Ta chỉ muốn quan...” Liễu Hạo lập tức cắt ngang: “Đó không phải quan tâm, đó là làm phiền. Tỷ đang làm phiền ta đấy. Dừng ngay cái trò con nít này lại đi.” Nói rồi mắt phượng âm trầm hướng về phía cái cây không xa, y nói: “Nhất Minh, ngươi cũng xuống được rồi đấy. Không cần cả ngày theo dõi ta đâu.” Sau câu nói của Liễu Hạo thì cái cây đằng đó khẽ động, Nhất Minh thân thủ nhanh nhẹn đáp xuống cung kính nói: “Tam thiếu gia.” “Chủ tử hai người dừng lại được rồi.” Y nói. Xong Liễu Hạo xoay người rời đi, chân mới bước được vài bước thì đằng sau truyền đến giọng nói có phần run rẩy của Liễu Chi: “A Hạo...” Y quay người lại. ... Nhạn Uyên Các. “Liễu Nguyệt! Con mẹ nó Liễu Nguyệt đâu!” ...----------------... (~‾▿‾)~ Xin cảnh báo trước: Liễu Hạo là cục súc boy. Liễu Hạo là cục súc boy. Liễu Hạo là cục súc boy. Điều quan trọng phải nhắc ba lần. Có lẽ vì y sống ở bên ngoài nhiều nên bị nhiễm mấy thói xấu ngoài đó, nhưng dù sao khắp người Liễu Hạo vẫn tỏa ra khí chất quý tộc di truyền nên tam thiếu gia chỉ chửi người khi tức giận thôi. Chắc tại lúc nào gặp Liễu Nguyệt là ẻm đều bị cô chọc cho tức đến nỗi máu dồn lên não nên mới chửi người á, cũng chẳng phải do ác ý gì đâu. Vì thế mong các bạn đừng ghét cục cưng này của tôi, ẻm cũng đáng yêu lắm đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]