Lâm Uyên Các.
Liễu Hạo cau có mặt mày đang một mình ngồi trong phòng xử lí vết thương do trận đánh nhau ban nãy.
Mẹ nó chứ y mới không tin bản thân lại bại dưới tay một kẻ hầu, mà đó lại còn là người của Liễu Nguyệt.
Đúng lúc đang bực mình, bên ngoài cửa phòng truyện đến tiếng gọi: “Hạo Nhi, con ở trong đó à?”
Liễu Hạo mất kiên nhẫn nói vọng ra: “Con đang ở trong này, người đừng vào. Lát con sẽ tới gặp người.”
Giọng nói bên ngoài chắc chắn là của Tuệ Mẫn, mẹ của y.
Mặc dù đối với bên ngoài khá ác độc, nhưng nàng đối với đứa con hiếm khi được ở bên này lại cưng chiều hết ý, thấy y nói vậy cũng chỉ biết nhẹ nhàng nói: “Vậy Hạo Nhi nhớ lát tới gặp mẹ nhé.”
Liễu Hạo không nói gì, mắt phượng nhìn qua chỗ cửa, thấy đối phương thật sự đã rời đi. Lúc này mới nhìn xuống vết thương trên tay mình.
Để nàng nhìn thấy mấy vết thương này thể nào cũng lại ầm ĩ cho mà xem. Y là người ghét phiền phức, tốt nhất nên thay luôn bộ đồ mới.
Mới nghĩ vậy, cửa phòng lại một lần nữa được gõ vào, Liễu Hạo tưởng là Tuệ Mẫn vẫn chưa chịu đi liền có chút bực tức nói: “Con đã nói lát nữa sẽ tới rồi mà!”
“Đệ đệ, là ta.” Giọng Liễu Chi có chút dè chừng vang lên sau cánh cửa.
“...”
Liễu Hạo mặc lại áo lục đục đứng dậy ra mở cửa.
Mặc dù kém tuổi nhưng lúc này y đã sớm cao hơn Liễu Chi, lông mày nhíu lại, nhìn xuống hỏi: “Tỷ tìm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400918/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.