Liễu Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương đầy mệt mỏi. Ta muốn sống một cuộc sống yên bình mà cũng không cho sao.
Cô ngước lên nhìn Tiêu Dã hỏi: “Ngươi có muốn không?”
Ánh mắt Tiêu Dã bỗng chốc hóa nghiêm túc, nói: “Có ạ.” Ta phải trả thù cho tiểu thư.
Liễu Nguyệt thở dài, chưa thi đã biết chắc chắn hắn sẽ thua, nhưng cô vẫn cười động viên hắn, nói: “Vậy chờ vết thương chỗ eo của ngươi khỏi hẳn đã.”
“Ngươi ở đây bao lâu?” Liễu Nguyệt nhìn Liễu Hạo hỏi.
“Lần này cha cho ta ở lại đây chơi hai tuần.”
“Vậy thì được.” Liễu Nguyệt gật đầu nói.
Vết thương của Tiêu Dã vốn cũng không quá nghiêm trọng, cộng thêm với thuốc bôi của Hương Cẩm Lan thì hiệu quả cực kì nhanh. Chưa đầy ba ngày thì đã khỏi hẳn, nhưng Liễu Nguyệt không nói cho Liễu Hạo biết, cũng bảo Tiêu Dã giữ kín chuyện này để cô có thể tiện bề dạy thêm cho Tiêu Dã chút ít chiêu may ra có thể đỡ được.
Vừa dạy Tiêu Dã cô vừa đau đầu nghĩ cách làm sao để lúc thua có thể khiến hắn tăng động lực.
Một tuần trôi qua, lúc này Liễu Hạo chờ hết nổi hùng hổ vác kiếm xông thẳng vào trong Nhạn Uyên Các.
May mà Hương Cẩm Lan không có ở đây, Liễu Nguyệt thở phào một hơi.
“Hắn đâu?” Liễu Hạo liếc mắt xung quanh một vòng rồi hỏi, hắn tin chắc chắc mình không thể thua cái tên nhu nhược núp sau váy Liễu Nguyệt được.
“Đi lấy kiếm gỗ rồi, mau bỏ cái của ngươi xuống, đấu kiếm gỗ thôi.” Liễu Nguyệt ngồi ăn bánh nói.
Nếu để Liễu Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400852/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.