Sau khi trở về Nhạn Uyên Các, Liễu Nguyệt liền bắt Tiêu Dã cởi áo ra xem thử vết thương từ cú đá ban nãy của Liễu Hạo.
Chiếc áo trong cùng được cởi ra, hai mắt Liễu Nguyệt đầy kinh ngạc mở to.
Một mảng bầm tím xanh đỏ lẫn lộn, trông cực kì bắt mắt trên người Tiêu Dã.
Liễu Hạo con mẹ nó đá không chút hạ thủ lưu tình gì sao?!
Thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của cô, Tiêu Dã cảm thấy hết thảy đau đớn bây giờ gần như tan biến, hắn miễn cưỡng cười nói: “Tiểu thư, người đừng lo, ta thực sự không sao hết.”
“Câm miệng! Còn nói nữa ta liền khâu miệng ngươi lại.” Liễu Nguyệt trừng mắt với Tiêu Dã, nhưng vẫn không quên đi tìm hộp thuốc.
“Ngậm cái này đi.” Liễu Nguyệt nói, lấy trong hộp thuốc ra lọ sát trùng cùng bông băng. Nhân tiện đưa cho Tiêu Dã cái khăn bằng bông để ngậm.
Tiêu Dã cũng ngoan ngoãn ngậm vào, dù sao vết thương này cũng không nhằm nhò gì so với những vết thương khi bị đánh của hắn hồi xưa. Nhưng nếu cô đã bảo vậy thì vẫn là nên nghe theo thôi.
A Dã, ngươi quá coi thường lọ thuốc sát trùng này rồi.
“Ư…ưm…”
“Chịu chút nữa, sắp xong rồi.”
“Ngồi im đó, để ta quấn băng cho ngươi.”
“Được rồi.”
Lúc này Tiêu Dã mới bỏ khăn trên miệng ra, sắc mặt hắn trắng bệch, trán đẫm mồ hôi. Ánh mắt như cần một lời giải thích từ cô.
Liễu Nguyệt cũng biết ngay thể nào cũng thế này nên cô vui vẻ giải thích: “Đây là lọ thuốc mà mẹ ta đặc chế ra, ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400851/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.