“Ngọc Hoa, nàng cùng hoàng thúc có hay tâm sự với nhau không?”
Cạch!
“Không, sao người lại hỏi vậy?” Ngọc Hoa hỏi.
Cạch!
Những con cờ đang được đặt xuống bàn cờ đều có tính toán của riêng nó. Tiêu Dã chậm rãi nhìn về phía Ngọc Hoa, nói: “Từ nhỏ ta đã không có cha mẹ ở bên nên không biết thế nào là tình thân. Sau khi trải qua đủ khó khăn mới gặp lại cha mình, còn phải nghe tin mẫu phi đã mất từ hai mươi năm về trước, quả thực khi đó lòng ta có chút đông cứng, không biết phải làm sao.”
“Ta có nghe cha kể về huynh, quả đúng là thiệt thòi nhiều cho huynh rồi.”
Ngọc Hoa là người dễ mủi lòng, chính là kiểu tiểu thư khuê các ít khi ra bên ngoài, từ nhỏ tới lớn cũng chỉ quanh quẩn trong nhà học thư pháp, thêu thùa may vá, học cách làm một nữ công gia chánh. Tuy nàng khá là thông minh nhưng cũng không tránh khỏi những cám dỗ từ lời đường mật mà Tiêu Dã nói ra. Có thể nói, Ngọc Hoa ngay từ lần gặp đầu tiên đã xao động rồi.
Ai chẳng thích cái đẹp, còn gì tuyệt vời hơn khi có người vừa đẹp vừa dịu dàng đối tốt với mình.
Tiêu Dã hắn chỉ cần cười nhẹ đã có thể dễ dàng đốn tim bao nhiêu thiếu nữ, cũng không có gì quá lạ khi một người con gái như Ngọc Hoa xao xuyến con tim vì hắn.
Có lẽ người bất thường duy nhất ở đây chỉ có một mình Liễu Nguyệt thôi.
“Ta có nghe nói trước khi gặp được đương kim thánh thượng thì huynh ở trong Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830976/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.