“Liễu Nguyệt có lẽ chưa chết.” Tiêu Hạ Miên nói với Tiêu Dã.
Hắn sau khi nghe xong phỏng đoán của y thì cảm thấy như nghe một câu chuyện hoang đường, nói: “Không thể nào, ta đã xác nhận rồi. Toàn bộ người trong đó đều không có khả năng sống sót, chưa kể Liễu Nguyệt khi đó còn bị thương nặng.”
“Nhỡ đâu đó vốn chỉ là vở kịch mà cô ấy muốn cho mọi người thấy.” Tiêu Hạ Miên nói, “Không tổ chức tang ma, không gì cả, ngươi nghĩ đây là việc mà một nhà có người mất sẽ làm sao?”
“Là bởi vì…”
“Bình tĩnh đệ đệ.” Y chặn Tiêu Dã lại, “Đệ đang kích động đấy, không phải sao?”
Đôi mắt xinh đẹp như pha lê âm thầm quan sát sắc mặt của hắn, biết được ngọn lửa hi vọng của Tiêu Dã đã nhen nhóm lên nhiều đến mức nào sau khi nghe đến suy luận của y.
“Đây mới chỉ là suy đoán của ta thôi, có gì thì đệ nên cho người điều tra kĩ hơn.”
Tiêu Dã không giấu nổi sự vui mừng cùng niềm hi vọng bất chợt tràn ngập trong ánh mắt, hắn nhìn Tiêu Hạ Miên, nói: “Là do ta không suy xét kĩ, vậy mà không nghĩ tới…”
“Đệ là bị nỗi buồn lấn át lí trí, không phải giờ đã được đả thông rồi sao.” Tiêu Hạ Miên nói.
Tiêu Dã: “Đa tạ hoàng huynh đã nhắc nhở ta, nhưng sao huynh lại nói với ta điều này.”
Tiêu Hạ Miên: “Ta là kiểu người có gì nói đấy, chuyện này cũng như vậy thôi.”
…
Rầm! Rầm!
Xoảng!
“Liễu Nguyệt thực sự chết rồi, ngươi còn hi vọng gì nữa.”
“Không tổ chức tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830969/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.