Hai người sau đó cũng chẳng có cơ hội chạm mặt nhau lần nào nữa.
Tiêu Dã vì có rất nhiều việc phải làm nên không thể tới tìm Liễu Nguyệt.
Mà Liễu Nguyệt thì chắc chắc muốn né hắn còn chẳng được chứ nói gì đến gặp mặt.
Hiếm có dịp rảnh rỗi, Tiêu Dã một lòng muốn tới gặp Liễu Nguyệt, nhưng tới rồi thì phải nói sao thì hắn lại không biết. Do vậy ngồi nghĩ nửa ngày, Tiêu Dã cũng chỉ đành mang theo tâm trạng bực bội ra đi dạo cho vơi bớt sự khó chịu trong lòng.
Đây là vốn là nơi hắn hay được cô lôi ra ngoài ăn vặt khi còn nhỏ.
Nhìn xâu hồ lô đỏ đậm béo ngậy, thêm cả những quán xá quen thuộc. Tiêu Dã bỗng cảm thấy tâm tình của mình còn tệ hơn cả trước
Toan xoay người trở về, bỗng đằng sau vọng đến tiếng gọi.
“A Dã?”
Tiêu Dã bất giác quay người lại, cái tên này, lâu lắm rồi chưa có ai gọi hắn như vậy.
Hương Cẩm Lan đứng đó, vẻ mặt ngờ ngợ, cho tới khi nhìn thấy rõ được gương mặt của Tiêu Dã thì hai mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vẫy tay gọi hắn lại: “Đúng là con rồi, A Dã.”
Tiêu Dã thấy Hương Cẩm Lan, liền đi tới nói: “Phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Hương Cẩm Lan sau đó cong mắt cười dịu dàng nhìn hắn, cả người nàng luôn toát lên dáng vẻ hiền từ không lạ mà thân, Tiêu Dã được nàng coi như con đẻ, vì vậy hảo cảm đối với nàng cũng chưa bao giờ phai nhạt.
“Mấy năm trước, khi ta ra ngoài về không thấy con. Ta cứ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830812/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.