Thú thật cái gì mà đại nhân đại như gì đó, Thiên Âm hoàn toàn không quen, càng có thể nói là như tờ giấy trắng tinh tươm không chút ký ức.
Nhưng cô cũng đủ suy nghĩ để nhận thức được rằng, nhờ vào vị được gọi là đại nhân này mà bản thân mới có thể dễ dàng hóa nguy thành an.
Dựa theo lời kể của Bông Bông nhện này, thì mọi việc đều là từ quả trứng cô đeo mấy hôm nay mà ra và quả trứng đó chính là của đại nhân kia.
Nhưng Thiên Âm nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, rõ ràng là đại nhân ở quanh đây, cũng biết rõ là cô đang giữ nó, vậy tại sao lại không lấy về. Đại nhân an tâm về cô như vậy sao? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa thì đối với cô đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là với hiện tại.
—–
Bông Bông nâng con Chút Chút Trắng lên đưa cho Thiên Âm.
Thiên Âm ngồi dậy đưa tay nhận lấy, con chút chút lập tức phối hợp bò lên. Cô thích thú đưa đến ngang tầm mắt quan sát, phát hiện con chút chút này vậy mà lại có tới bốn mắt.
Thiên Âm xoay đầu nhìn lại một lượt đám chút chút đen. Đúng vậy, đám chút chút đen chỉ có hai mắt thôi, cũng nhỏ hơn con trắng này nhiều: “Đây là đầu đàn của đám chút chút kia sao?”
“Đúng vậy, thưa đại nhân!” ‘Chút Chút?’ Bông Bông nhất thời vẫn chưa quen với cách xưng hô này lắm, nhưng nghĩ lại cảm giác đại nhân gọi như vậy cũng không tệ, bông bông và chút chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/1800780/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.