– Không thể nào!
Lâm Thiên Âm quỳ thụp xuống đất, cả khuôn mặt tràn đầy bàng hoàng và không thể tin.
– Nhào nặn? Làm mới? Vậy chẳng khác nào….
Bên Hoài Ân truyền đến tiếng thở dài, vừa định nói gì đó thì âm thanh tít tít như thông báo đã vang lên.
– Ặc, hết giờ rồi, Âm à, lần sau gặp lại nhé…
Thiên Âm lập tức đứng bật dậy
– Cái gì… lần sau? Lần sau là bao giờ?
Tiếng Hoài Ân gấp gáp: “Không biết, không biết, nói chuyện với mày tốn điểm chết đi được… chả biết phải cày đến… bao lâu…”
Một tiếng tít dài vang lên
– Hả, điểm cái gì? Hoài Ân mày còn chưa nói cho tao…
– Đơ..ợi… t…a…ao…
Khoảng không lần nữa trở về yên lặng. Thiên Âm ngẩn người, chán nản chỉ vào không trung: “…Mày còn chưa nói cho tao… cách làm sao để liên lạc mà…”
“Huuuu… uuuuu…” Cô thở một hơi dài, lần nửa trở lại túi ngủ. Một đêm thức trắng, trong đầu đều là suy nghĩ ngổn ngang.
—–
– Thủ lĩnh, sắp đến Vách Đá Ranh Giới rồi!
Diệp Lục sau khi tuần tra một vòng, trở lại thông báo.
Bạch Phong mở mắt, trong con ngươi không giấu nỗi vẻ rung động: “Ừm, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi.”
Thông thường sau khi trải qua Hắc Nhập, không ít thì nhiều, bọn họ cũng sẽ ở lại một nơi nghỉ ngơi vài ngày. Lần này Thủ Lĩnh đột nhiên xuất phát sớm, hơn nữa còn đi liên tục, nếu nói trong lòng mọi người không có chút bất mãn, thì quả thật là giả.
Lần Hắc Nhập này, đi năm thành ba. Lâm Thố, Diệp Lục và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/1800772/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.