Con chim vừa bay đi, Trắng Tinh đã từ đám khói trên không lao vụt đến, vừa thấy Lâm Thiên Âm liền nắm vai cô lay mạnh: "LÂM THIÊN ÂM, quả trứng đâu? Cô ăn mất rồi sao? AAA"
Thiên Âm một tay bịt tai, một tay ghét bỏ ra sức đẩy cái đầu đang rống lớn: "Tôi chưa có ăn."
"Tôi đã nói là cô không được đụng rồi mà... hả? Chưa ăn?" Trắng Tinh nghe vậy lập tức tinh thần hơn hẳn, liên tục đảo đầu trước sau dò hỏi: "Vậy trứng đâu? Trứng đâu? Trứng đâu rồi?"
Thiên Âm nâng tay chỉ lên cao. Trắng Tinh liền đưa mắt nhìn theo nhưng chỉ thấy bầu trời trống rỗng. Cô gấp đến mức dậm chân: "Tôi hỏi cô là trứng đâu, cô chỉ lên trời làm cái gì?"
"Trứng bị chim tha đi mất rồi!" Lâm Thiên Âm bình thản nói.
"À, ra vậy!" Trắng Tinh thở phào nhẹ nhõm "Không bị ăn là tốt..." nhưng không quá ba giây lập tức trừng lớn mắt.
"Cái gì? Trứng... bị chim... tha đi mất rồi? Ôi!" Trắng Tinh hít thở không thông, lập tức hai mắt trợn trắng, té xỉu.
----
Trắng Tinh hớn hở hai tay ôm lấy quả trứng, suy nghĩ lát nữa khi mang nó về, chắc chắn Đại nhân sẽ rất vui mừng, còn có thể sẽ khen thưởng mình. Vì quá nhập tâm nên cô không chú ý đến hòn đá lớn dưới chân vừa xuất hiện.
Trắng Tinh vấp ngã đau điếng, quả trứng bị rơi lăn lông lốc chạy xa. Cô hoảng hồn, lập tức đuổi theo, ngay khi sắp tóm được quả trứng thì có một đôi tay từ đâu thò ra, lấy trứng đi mất. Cô muốn nhào đến đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/1800768/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.