Bạch Phong ôm Lai Hinh về nhà sàn của cô. Sau khi cẩn thận đặt Lai Hinh lên đống da thú mềm mại, mới khó xử liếc mắt nhìn lên. Thấy Lai Hinh cau mày khó chịu, liền để lại một câu: "Đợi đó!" Rồi nhanh chóng chạy bay đi. Lai Hinh khó hiểu ngẩn người, đợi cái gì? Cô xoa bụng vài cái, cảm giác đau nhức vẫn không hề giảm bớt. Từ khi đến đây, đầu óc vẫn luôn bị nhiều thứ làm cho phân tâm, ngay cả kinh nguyệt đến cũng quên mất. Chợt nhớ lại hình ảnh một đám thú ra sức khịt ngửi, Lai Hinh xấu hổ đến mức ôm mặt. Nhục nhã, quá mức nhục nhã, hu hu! Cô vừa muốn đứng lên thì đã nghe thấy tiếng bước chân Bạch Phong quay lại. Lai Hinh không khỏi cau mày 'Nhanh vậy sao?' Bạch Phong đi một mạch đến bên cạnh Lai Hinh, hắn ngồi xuống, cánh tay nâng lên đến một nửa thì ngừng lại hạ xuống. Nâng lên, lại hạ xuống, liên tục hơn ba bốn lần. Chân mày của Lai Hinh đã hoàn toàn xoắn thành một khối nhăn nhúm 'Rốt cuộc thì tên này đang làm cái gì vậy?' Lai Hinh còn đang thắc mắc thì Bạch Phong đã chụp lấy chân phải cô túm lên cao, đưa đầu tiến sát về phía giữa hai chân, le lưỡi muốn liếm vào nơi nào đó. Lai Hinh giật mình hét lớn, theo phản xạ liền văng một cái tát mạnh làm đầu ai đó ngoảnh sang một bên. Thấy Bạch Phong vẫn còn giữ chặt chân mình, Lai Hinh lại nổi giận, dồn sức dùng chân trái đạp mạnh vào bụng làm hắn ngã ngửa - Đồ điên này, anh làm cái gì vậy hả? Bạch Phong ôm một bên má bị đánh đau, mắt mở lớn ngơ ngác nhìn Lai Hinh, làm cô có ảo giác như hắn mới chính là người bị ức hiếp. - Ta... ta... Bạch Phong có chút cuống. Lai Hinh thở phì phò, kiên nhẫn đợi hắn nói hết. - Giống... giống cái Lá Gỗ nói, bình thường khi giống cái bị như vậy, cần được liếm sạch. Lai Hinh trợn mắt. Cô không nghe nhầm chứ? Con hổ này vừa nói là muốn liế... liếm...? Lai Hinh tức giận, trực tiếp vơ một mớ lớn da thú bên cạnh ném hắn. - Liếm liếm cái đầu anh, cút! Cút ra ngoài! Mau ra ngoài cho tôi! Bạch Phong bị giống cái một đường ném một đường chửi chạy ra ngoài. Đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn vẫn không biết rốt cuộc là mình đã sai ở đâu. Chẳng phải Lá Gỗ đã nói là liếm sao? Ngay cả Hỏa Phách cũng đã gật đầu thừa nhận thi thoảng còn giúp bạn đời làm sạch. Sao đến lượt hắn lại bị xem như sâu rệp đuổi đánh thế này? Bạch Phong xoa xoa mi tâm có chút đau nhức. Suy nghĩ một lát, có lẽ hắn vẫn nên trở lại xem cô thế nào. Bạch Phong vừa bước một chân lên bậc thang, thì Lai Hinh ngồi bên trong đã nghe tiếng. Cô rống lên một tiếng "CÚTTT" rồi nhanh chóng chạy ra đóng chặt cửa. Bạch Phong giật mình lùi xa ba bước, khó chịu vừa đi vòng tròn vừa gãi đầu. Rốt cuộc là giống cái này bị làm sao vậy? Hỏa Phách đã nói là phải liếm sạch mà. Sao lại không cho hắn liếm chứ? Đến khi có người đến kêu đi, trong đầu Bạch Phong vẫn luôn văng vẳng một câu hỏi: 'Giống cái nào cũng khó hiểu như vậy sao?' Lai Hinh ở bên trong áp tai lên cửa nghe ngóng, sau khi xác định người bên ngoài đã đi mất, mới an tâm vỗ ngực về phòng. Cô mở khóa balo, lục tìm băng vệ sinh mang theo lúc trước. Cũng may cô có thói quen chuẩn bị sẵn, mỗi lần làm nhiệm vụ đều mang theo một đến hai bịch, phòng những trường hợp đột nhiên kéo dài, hoặc nhiệm vụ nối tiếp nhiệm vụ. Sau khi thay đổi xong xuôi, lại mặc vào quần dài lúc trước, Lai Hinh mới cảm giác bản thân khá hơn. Những quần áo hiện đại mặc khi vừa đến đây, cô vốn muốn để dành nên đã giặt sạch cất gọn. Bình thường vẫn luôn dùng đồ da thú, mặc dù có chút không quen nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Đồ da thú vốn là kiểu váy. Mặc dù bên dưới có tấm lót như quần chíp, có thể xem như an toàn, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Lai Hinh đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, quyết định từ nay sẽ chung thủy với quần dài. Ai biết được liệu có còn tên dở hơi nào từ đâu đến đòi "liếm" hay không chứ. Nghĩ thôi cũng đã đủ rùng mình! Lai Hinh đem đồ da thú bị bẩn bỏ gọn sang một góc, định bụng buổi tối lại lén dậy giặc. Cô ngồi trên "giường", tay nhẹ xoa bụng, chẹp chẹp miệng. Những lúc thế này nếu có một cốc milo nóng thì tuyệt vời! Đáng tiếc... Trở lại với Bạch Phong, lão Công Đa cho người gọi anh vào khu trong cùng nói chuyện. Lúc Bạch Phong đến, ngoại trừ lão Công Đa, trong phòng còn có bốn người, mặc dù tuổi tác cao nhưng cơ thể lại vẫn còn rất khỏe mạnh. Ai nấy đều sắc mặt nghiêm túc, khí thế áp đảo làm Bạch Phong không khỏi cau mày. Đây là đang muốm hỏi tội hắn sao? Bạch Phong tiến lên, gật đầu lễ phép chào hỏi: "Thầy! Các vị Tiền Hộ Vệ!" Lão Công Đa gõ gậy hừ lạnh: "Thầy? Cậu còn xem ta là thầy sao?" Bạch Phong cúi đầu chắp tay, không nói. Lão Công Đa lại hừ lạnh hai cái, mới không nhịn được thở dài: "Bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, là Thủ Lĩnh một tộc rồi. Quyết định của cậu, ta không có quyền can thiệp. Nhưng mà... trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ." - Bạch Phong biết mình đang làm gì! - Biết? Đã biết còn để cho.... - Nói đến đây, lão Công Đa đột nhiên im bặt, vài phút sau mới giật mình mở lớn mắt cười ha ha. - Được, được lắm, Bạch Phong! Cậu trưởng thành thật rồi, ngay cả lão già này mà cũng bị cậu tính kế. - Bạch Phong không dám! - Dám! Không những dám, cậu còn làm rất tốt, ta quả thật đã xem thường cậu rồi! Lão Công Đa ai oán, bốn vị bên cạnh cuối đầu trầm tư. - Vậy còn chuyện Hắc Nhập, lần nàu năm người lại là thế nào? - Ám Nham chỉ nói, năm nay Hồ Hắc Nhập mở ra năm vị trí,cụ thể thế nào, con cũng không rõ. Lão Công Đa nghe vậy cũng không tiếp tục tra hỏi. Đưa tay vuốt chòm râu dài, lão phất tay để Bạch Phong rời đi. Bạch Phong cúi chào, lưu loát xoay người bước ra. Đợi sau khi cậu đi khuất, một vị ngồi ngoài cùng bên trái mới không kìm được lên tiếng hỏi: "Thủ lĩnh, chuyện vừa rồi là sao vậy? Không phải đã bảo là phải dạy cho thằng nhóc này một trận rồi sao?" Bốn vị Thú Hộ Vệ, cả đời chỉ nghe theo một Thủ Lĩnh, tính từ bên trái sang, lần lượt phân biệt là Thủy, Hỏa, Mộc Thổ. - Dạy? Hừ! Người ta bây giờ đã là Thủ Lĩnh đứng đầu một tộc, còn ai dám dạy? - Vị ngồi kế bên lập tức lắc đầu hừ lạnh. Lão Hỏa vẫn chưa hiểu lắm, đưa mắt nhìn sang bên phải, thì thấy lão Mộc và lão Thủy lại đang một bộ trầm tư nhìn đâu đó. Lão gãi đầu, khó hiểu thốt lên: "Dạy! Sao lại không dám dạy? Trẻ nhỏ hư cần phải chịu đòn, bây giờ ta lập tức đi cho nó một trận!" Bốn tiếng thở dài đồng loạt vang lên. Lão Công Đa trực tiếp chống gậy bỏ đi, lão Mộc lão Thủy trước khi đi còn cho hắn một ánh mắt xem thường. Lão Hỏa choáng váng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Thấy lão Thổ - đồng minh duy nhất cũng muốn đứng dậy bỏ đi, lão liền kéo lại gặng hỏi. Lão Thổ thở dài thườn thượt: "Thằng nhóc Bạch Phong, vốn dĩ từ đầu đã không hề có ý định để giống cái kia tham gia Hắc Nhập!" Vừa nói, vừa hất tay hắn ra muốn đi. Lão Hỏa nhanh chóng giằng lại. - Không thể nào! Nếu đã vậy thì sao nó còn... Lão Thổ không kiên nhẫn: "Nó để giống cái đi, thì chắc chắn Thủ Lĩnh sẽ phản đối!" - Thủ lĩnh phản đối thì thế nào? - Thủ lĩnh phản đối, mọi người trong tộc vừa vì nghĩ cho bản thân, vừa vì duy trì Tiền Thủ Lĩnh cũng sẽ đồng loạt phản đối. Lúc này hắn chỉ cần lấy uy áp của bản thân ra, cứng rắn nhận định, tiện thể nhắc nhở mọi người ai mới là Thủ Lĩnh hiện tại. Mặc dù trong tộc thường ngày vẫn luôn kiêng dè Bạch Phong, nhưng trong thâm tâm, bọn họ lại không có kính nể dành cho thủ lĩnh. Uy vọng của lão Công Đa quá lớn, về lâu về dài, đối với Bạch Phong mà nói là không hề tốt. Vậy nên hắn mới nghĩ ra chuyện lần này, cũng là một lần nửa muốn nhắc nhở, hắn mới là Thủ Lĩnh, mệnh lệnh của Thủ Lĩnh là tuyệt đối, cho dù có vô lý thì nhất định vẫn phải tuân theo. - Về phần giống cái, sao có thể thắng được giống đực? Đợi qua vài ngày lại kím cớ nào đó nói cô ấy không thể đi được, lại thay một giống đực khác vào. Như vậy chẳng phải liền xong rồi sao? Lão Thổ nhìn lão Hỏa lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhìn xem, đều cùng là thú Hộ Vệ, những người khác sau khi suy nghĩ một lát liền hiểu ra, chỉ có mình lão Hỏa hắn là "Đầu óc chậm chạp, tứ chi phát triển, Hừ!" Lão Hỏa nhìn theo bóng lưng bạn già đi xa, phải mất một lúc lâu sau mới giật mình hét lớn: "Mẹ nó, không ngờ thằng nhãi này lại ranh mãnh như vậy, ngay cả Thủ Lĩnh và giống cái mà cũng lôi ra đùa cợt, bộ nó muốn chết rồi sao?" Như nhận ra mình nói lỡ, lão lập tức ôm kính miệng, liên tục xua tay "Không chết, không chết, thủ lĩnh của tộc Bạch Hổ nào có dễ chết như vậy. Ây da, lão Thổ à, đợi tui với!" Dân gian tộc thú có câu: "Thứ nhất Thủ Lĩnh, thứ hai giống cái." Lần này Bạch Phong vì muốn củng cố địa vị mà động đến cả hai. Khó trách tại sao lão Hỏa lại nói hắn "muốn chết!" Về phần Lai Hinh, sao cô lại không biết là con hổ này muốn lợi dụng mình chứ? Chỉ là dù sao cũng "ăn người ở người", "người cần thì ta không thể chối", vậy nên mới phối hợp giúp hắn như vậy! Vài năm sau, khi có người hỏi "Hối hận lớn nhất đời cậu là gì?" Bạch Phong không khỏi nhớ về quyết định ngày hôm nay. Đúng vậy, hắn hối hận rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]