Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Ngày mười lăm, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ở lại Hầu phủ một đêm. Ngày mười sáu, hai người đón Đỗ di nương và Phương di nương về Dương phủ ở thành Đông. Những tháng ngày sau đó, Thượng Gia Ngôn sâu sắc cảm nhận được tình yêu thương của mẹ chồng. Hai di nương đổi thực đơn ăn uống chuẩn chỉnh cho người có thai, chỉ một thời gian ngắn, y đã cảm thấy mặt mình tròn hơn rất nhiều. Hôm ấy, trước khi đi ngủ, Thượng Gia Ngôn xoa nhẹ mặt mình, cuối cùng không nhịn được mà kể khổ với Dương Quý Minh. Dương Quý Minh mỉm cười, hôn lên mặt y: “Thế này đẹp mà, càng có da thịt lại càng đẹp.” Thượng Gia Ngôn lườm hắn, sẵng giọng nói: “Sắp hai cằm rồi đây.” “Mặt tròn phúc hậu, không phát tài cũng trấn nhà cửa bình an.” “Dương Quý Minh!” “Ngày mai ta sẽ nói chuyện với di nương.” “Hừ, thế còn được.” Hôm sau, Dương Quý Minh cố ý mời Từ thái y tới. Xem mạch cho Thượng Gia Ngôn xong, ông nói rất nhiều điều cần chú ý khi chăm sóc người mang thai trước mặt hai vị di nương. Vì thế, việc ăn uống của Thượng Gia Ngôn trở nên lành mạnh hơn nhiều. Chỉ là từ đó về sau, hai vị di nương lại chia nhau giám sát y tập thể dục đúng giờ theo lời Từ Thái y đã dặn. Có một lần, Dương Quý Minh trông thấy, phát hiện bài thể dục Từ thái y dạy có vài cái động tác na ná yoga. Thượng Gia Ngôn vừa thấy hắn, lập tức quay sang cầu cứu. Không đợi Dương Quý Minh mở miệng, Đỗ di nương đã nói: “Tam thiếu phu nhân, vì con và đứa bé trong bụng, cứ làm theo lời Từ thái y đi.” Phương di nương cũng đồng ý: “Từ thái y y thuật cao minh, chắc chắn không dạy sai đâu. Tam thiếu gia, con nói có đúng không?” “Đúng ạ.” Dương Quý Minh cười ngượng, sau đó gửi cho Thượng Gia Ngôn một ánh mắt bất lực. Ngày tháng cứ thế trôi qua, tháng bảy đã tìm đến cửa, Thượng Gia Ngôn ngày càng lo lắng bất an. Dù Dương Quý Minh khuyên nhủ vô số lần, y vẫn lo đứa bé sẽ chào đời đúng rằm tháng bảy. Có lẽ việc cầu nguyện phát huy tác dụng, cuối cùng đứa nhỏ ra đời vào ngày mùng chín. Nhờ có thuốc thang cùng bài tập của Từ thái y và sự giám sát của hai vị di nương, Thượng Gia Ngôn sinh nở vô cùng thuận lợi. Dương Quý Minh nhìn bé con mới sinh nhăn như khỉ, đi đến bên giường, cúi người hôn Thượng Gia Ngôn đã thiếp đi, sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh y. Thượng phu nhân, Đỗ di nương, Phương di nương chờ phu phu hai người chìm vào giấc ngủ mới vây quanh em bé, vui mừng không gì sánh được. Gần giờ tý, Thượng Gia Ngôn mới tỉnh lại. “Quý Minh, con…” “Nằm cạnh ngươi kìa.” Thượng Gia Ngôn cúi đầu, thấy bé con đang say ngủ bên cạnh mình. “Mấy giờ rồi?” “Sắp đến giờ tý rồi.” Hòe An thò đầu vào, thấy Thượng Gia Ngôn đã tỉnh bèn bưng bát cháo gà tới. Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn ngồi dậy, cầm bát, đút cho y từng thìa một. Thượng Gia Ngôn ăn hơn nửa bát, nói: “No rồi.” Dương Quý Minh bỏ thìa vào bát, đưa cho Hòe An, sau đó cầm khăn sạch để sẵn bên cạnh lau miệng cho y. “Khuya rồi, ngươi cũng lên giường nghỉ ngơi đi.” “Ừ.” Hòe An dọn dẹp rồi đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại. Dương Quý Minh cởi áo khoác và giày, nằm phía ngoài như thường lệ. Giữa hai người là một khoảng trống lớn, giữa khoảng trống có một bé con. “Là con trai hay con gái?” “Con trai.” “Nghe nói xác suất nam tử sinh con gái là rất nhỏ, không biết đứa sau có phải con gái không.” “Ngươi thích con gái à?” “Con nào cũng thích. Ngươi thì sao?” “Miễn là ngươi sinh, ta đều thích.” “Ừ.” Thượng Gia Ngôn khẽ lên tiếng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, lại nhìn một lớn một nhỏ ngủ say, khóe miệng Dương Quý Minh không khống chế được, cong lên. Ngày hôm sau, Dương Chính Nghĩa đặt cho bé con cái tên Dương Thần Văn, bị Dương Quý Minh ghét bỏ hồi lâu. Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, nói: “Thần Văn hay mà, tương lai sẽ là Văn Trạng nguyên.” Thượng phu nhân cũng cười: “Không chừng Thần Văn của chúng ta là sao Văn Khúc hạ phàm.” Đỗ di nương và Phương di nương cũng cười phụ họa. Thượng phu nhân hỏi: “Có đặt nhũ danh cho thằng bé không?” Dương Quý Minh nói: “Nhũ danh để Cảnh Thước đặt đi.” Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Dương Quý Minh, trong lòng vô cùng ấm áp. Y nhìn đứa bé bằng ánh mắt hiền từ, nói: “Tổ phụ dùng chữ “văn” để đặt tên cho con, phụ thân con không thích, vậy nhũ danh là Tiểu Võ đi, coi như văn võ song toàn.” “Tiểu Võ được đấy, tên rất hay, văn võ song toàn.” Dương Quý Minh vội vàng vuốt mông ngựa. Thượng phu nhân, Đỗ di nương, Phương di nương nhìn nhau mỉm cười. Ngày Dương Thần Văn đầy tháng cũng là ngày Dương Thần Bác của Dương Trọng Minh và Bành Khả Tịnh được một trăm ngày. Võ Mục Hầu phủ mở tiệc lớn chúc mừng hai đứa trẻ. Vú nuôi đứa bé ra ngoài, Đỗ di nương và Phương di nương cũng đi theo. Dương Quý Minh ôm Thượng Gia Ngôn cảm thán: “Ta sinh sau nhị ca ba ngày, từ nhỏ đến lớn đều ké sinh nhật của nhị ca. Hầu phủ tổ chức sinh nhật nhị ca trước, đến ngày sinh của ta, ta chỉ có thể bảo phòng bếp nấu bát mì, coi như tự chúc mừng sinh nhật.” Thượng Gia Ngôn đau lòng: “Sau này có ta và Tiểu Võ mừng sinh nhật cùng ngươi.” Dương Quý Minh cười: “Có lẽ còn có Tiểu Lục và Tiểu Thất nữa.” Thượng Gia Ngôn cười thành tiếng: “Tùy vào tâm trạng của ta.” Dương Quý Minh cũng cười: “Ai từng bảo muốn sinh thêm con gái hả?” Thượng Gia Ngôn nhỏ giọng thì thào: “Không biết.” Tiệc đầy tháng Dương Thần Văn qua đi, dì dượng của Thượng Gia Ngôn từ Thương Châu đi tới kinh thành. Phu phụ nhà họ Lục đến Thượng phủ thăm người thân trước rồi tới Dương phủ ở thành Đông chơi, còn mang theo rất nhiều quà cho đứa nhỏ. Hai ngày sau, Lục gia lại tới Võ Mục Hầu phủ cầu thân. Đây là nguyên nhân chính phu phụ Lục gia đến kinh thành. Bọn họ đợi Lục Viễn An thành thân xong mới trở lại Thương Châu. Cùng lúc đó, Thượng Gia Ngôn nhận được một phong thư từ Tế Nam, trong thư còn kèm một tấm thiệp cưới. Khi thấy tên đôi tân nhân trên thiệp là Mạnh Hi và Văn Húc, y đã khiếp sợ không thôi, vội vàng đọc kỹ nội dung thư, vẻ mặt một lời khó mà nói hết. Dương Quý Minh quan tâm hỏi: “Sao vậy?” Thượng Gia Ngôn vẫn cảm thấy rất khó tin: “Thì ra Mạnh Hi không uống thuốc mang thai, còn đưa Văn Húc đi dạo chơi khắp Tế Nam. Chẳng trách lâu như thế mà Văn Húc vẫn chưa trở lại kinh thành.” Dương Quý Minh thản nhiên cười: “Còn nhớ ngày Văn công tử rời kinh, ta đã nói hai người bọn họ là một đôi không?” Thượng Gia Ngôn than nhẹ: “Thôi, dù sao thì hôn nhân đại sự của Văn Húc đã ổn định rồi. Tiểu Võ còn nhỏ, không tiện đi xa, phái người tới Tế Nam tặng quà đi.” “Ừ.” Mấy tháng kế tiếp, chuyện vui đến không ngừng. Khi Đinh Tử Kiệt thành thân, Dương Quý Minh không khỏi nhớ đến một vị hồ bằng cẩu hữu khác, chẳng biết Tề Ngọc Phong ở biên quan thế nào rồi. Ở biên quan, chàng lính Tề Ngọc Phong đang tuần tra xung quanh doanh trại đột nhiên hắt xì. Bành Khả Hạo khi ấy đã được thăng làm Bách phu trưởng, tỉnh bơ dịch sang vài bước, vừa vặn chắn gió cho Tề Ngọc Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]