Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trong xe ngựa, Dương Uyển Ngọc mếu máo, vẻ mặt cực kỳ ấm ức.
“Tam ca, hu hu…”
“Sao lại khóc?”
“Khổ sở trong lòng, rất muốn khóc.” Dương Uyển Ngọc nghẹn ngào.
Dương Quý Minh không biết dỗ muội muội: “Vậy cứ khóc đi.”
Dương Uyển Ngọc lườm hắn, oán giận nói: “Tam ca, ngươi không thể dỗ dành ta một chút hay sao?”
Dương Quý Minh bất đắc dĩ nói: “Dỗ, Tam muội đừng khóc.”
Dương Uyển Ngọc bị thái độ qua loa có lệ của hắn làm cho tức quá hóa buồn cười, lấy khăn tay ra lau nước mắt, thầm phỉ nhổ trong lòng: khóc cho khúc gỗ xem rồi.
Chờ nàng bình tĩnh lại, Dương Quý Minh mới hỏi: “Có chuyện gì nào?”
“Ta thấy Lư Tử Hi lén gặp riêng tiểu nhị tẩu.” Dứt lời, Dương Uyển Ngọc liền nhổ một bãi nước bọt đầy chán ghét: “Chỉ là một tiện thiếp, gọi nàng một tiếng tiểu nhị tẩu đúng là quá nể mặt nàng.”
“Ngươi là tiểu thư khuê các, nhã nhặn một chút.” Dương Quý Minh bị nàng chọc cười.
Dương Uyển Ngọc hừ một tiếng, bảo: “Lần trước, lúc ở vườn sau, tam ca từng nói với ta mấy lời, có phải ngươi đã biết từ sớm rồi không?”
“Làm gì có.”
Dương Uyển Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy sao ngươi lại không dám đối diện với ánh mắt của ta?”
Dương Quý Minh gõ nhẹ lên đầu nàng: “Sao lại nói năng với ca ca như thế hả?”
Dương Uyển Ngọc dùng hai tay ôm đầu, lệ nóng doanh tròng nhìn hắn, lên án trong thầm lặng.
“Lúc trước ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, giờ có phải ngươi nên cảm tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-phu-lang-trong-van-trach-dau/872222/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.