EDIT + BETA: FANG QING
Diệp Thanh Linh, con không được phép có tình cảm.
Người ba trong trí nhớ đẩy kính, mặt kính loáng lên vệt trắng, áo khoác của ông trắng tinh, Diệp Thanh Linh khỏi nhìn cũng biết, khuôn mặt của ông chắc chắn cũng trắng bệt, công việc nghiên cứu không chỉ cướp đi sự chú ý của ông, mà còn cướp cả vợ con, gia đình, cướp luôn khả năng biểu đạt. Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm giống hệt.
Vâng, thưa ba.
Như thế sẽ tốt cho trái tim của con.
Người đàn ông hờ hững xoa đầu Diệp Thanh Linh, sau đó lại lao mình vào công việc.
Trí nhớ của Diệp Thanh Linh tốt lắm, nhưng mấy chuyện khi bé của y lại rất mơ hồ, bởi lẽ y chẳng bao giờ chú tâm đến những việc mình không hứng thú, thành thử ra kí ức cứ chỗ trống chỗ rỗng. Tình trạng ấy kéo dài mãi cho đến khi gặp được Ngô Chí, từ ngày đó trở đi, trong trí nhớ của Diệp Thanh Linh chỉ tồn tại mình Ngô Chí. Song, có một đoạn kí ức vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu Diệp Thanh Linh mãi.
Y nhớ khi ấy mình đang ở tiệm thuốc đông y, do bị tim từ bé, Diệp Thanh Linh khám riết thành quen. Phòng khám âm u mù mịt, bên trong khói thuốc lượn lờ, khói bay ngập ngụa khắp nơi, Diệp Thanh Linh đưa mắt từ bức tranh kinh mạch trên tường sang lão đông y lọm khọm khô quắt như bộ xương khô, cánh tay gà còm của lão bóp nhẹ cổ tay y.
Lão ưa văn vẽ lắm, mở miệng toàn mấy câu thoại kinh điển ảo tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhot/82618/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.