“Liền Tịch Tịch, cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu con của tôi với . . . . . .”
Cuối cùng thì đầu bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng nói, mà giọng nói này, là giọng nói mà Liền Tịch Tịch rất quen thuộc.
“Nhược Vân, cô làm sao thế?”
Thần sắc lập tức khẩn trương vạn phần, cô cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra bên đầu bên kia điện thoại, vội vàng hỏi.
“Cứu tôi, cứu con của tôi với. . . . . .”
Tiếng kêu rên của Nhược Vân từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, có thể tưởng tượng được tình cảnh bây giờ của Nhược Vân.
“Cô đang ở đâu? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Mặc dù chuyện giữa cô và Nhược Vân chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng Nhược Vân đã gọi điện thoại cầu cứu, khẳng định sự tình rất nghiêm trọng.
“Dương Châu hoa viên, tòa nhà C số 502. . . . . .”
Nhược Vân nói xong, thì bên kia điện thoại không còn âm thanh nào nữa.
“Khoan đã. . . . . . Nè. . . . . . Nhược Vân. . . . . .”
Liền Tịch Tịch thử gọi vài tiếng, nhưng không ai trả lời.
Cấm lấy túi xách, cô không kịp nghĩ đến cảnh cáo của Trương Tuấn, rồi chạy như điên đi ra ngoài.
Tuy cùng Nhược Vân quen biết không sâu, nhưng Liền Tịch Tịch có thể hiểu một chút cá tính của Nhược Vân.
Một người có lòng tự phụ cao như thế, nếu không phải gặp khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhot-kieu-the-bung-hac-lao-cong-that-dang-so/3253573/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.