Thất Thanh Tử nhí nhảnh đi vào lương đình, Đống Thương Ca dùng vẻ mặt mỹ nhân lạnh như băng nhìn nhìn rồi lẳng lặng rót trà, Thất Thanh Tử nghe mùi hương thơm nồng liền sáp đến cười hì hì:" Thương Ca, huynh pha trà cho đệ Sao?". Nói xong thì cũng rót một chén kê lên miệng thổi cặn trà đang sóng sánh trên mặt ly.
Bình thường hình tượng của Nguyên chủ rất băng thanh ngọc khiết, làm sao vừa mắt đến mấy loại trà này, trà của Nguyên chủ phải là loại tuyệt hảo, nước pha cũng là sương hứng trên lá hoa nguyệt liên vạn năm, nguyên chủ đương nhiên không thèm pha trà, vì thế Thất Thanh Tử mới hiểu lầm, mà Đống Thương Ca đang chuẩn bị rót trà cũng tay chân run rẩy, lại bị hiểu lầm rồi, hắn mới ăn trưa xong nên tính uống một ngụm..... hắn thu tay, mắt nhìn Thất Thanh Tử uống trà, sau cùng lại phun ra cặn trà sót lại, đáy lòng thở dài ngao ngán, không có ai tiên phong đạo cốt như thế cả.
Người trên núi Xuyên Tông phái cũng vậy, trên núi Song Xuyên cũng thế, hắn xuyên qua cũng thật mất mặt, bản tôn lại suốt ngày ăn gà nhả xương, Đống Thương Ca thở dài, phải vậy thôi, chứ kêu hắn ăn gà nuốt xương thì không có khả năng.
Trà hoa mẫu đơn thơm nồng, cũng không quá gắt, Thất Thanh Tử uống xong mới chú ý đến một bóng dáng nho nhỏ đang lén lút núp sau ghế Đống Thương Ca nhìn sang đây nãy giờ.
Thất Thanh Tử vội vàng cảm thán:" ôi, đệ tử nhỏ của huynh đây à, đáng yêu thế".
Đống Thương Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhan-vat-phan-dien-den-hac-hoa/1082464/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.