Nhiệt độ của ngón tay như xuyên qua quần áo, chạy thẳng lên não bộ.
Sau lưng như bị điện giật, nếu bây giờ Bắc Tư Ninh đang ở trong hình mèo chắc lông toàn thân hắn đã dựng đứng hết lên rồi.
“Sao lại không ngủ? Bác sĩ bảo em vẫn chưa khỏe hoàn toàn đâu.” Bắc Tư Ninh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình quá thảm hại nên nhất quyết không chịu quay đầu lại. Chỗ tốt duy nhất khi bị dọa là sự chú ý được dời đi, đan điền cũng không còn đau như ban nãy.
“Em tỉnh lúc anh ngồi dậy.” Văn Tranh không chỉ không rút tay về mà còn xoa thêm vài cái: “Hỏi anh đấy, khó chịu ở đâu?”
Bắc Tư Ninh mạnh miệng không trả lời, lát sau hắn nghe sau lưng có tiếng thở dài.
Hắn không muốn nghe Văn Tranh thở dài như thế, tiếng thở dài ấy như buồn bã, như đầu hàng, như lực bất tòng tâm. Ngày xưa có rất nhiều chuyện hắn không làm được, rõ ràng hắn hi vọng ngày nào Văn Tranh cũng vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải đau đầu vì hắn.
Bắc Tư Ninh muốn giải thích nhưng chưa kịp quay đầu thì cả cơ thể đã bị Văn Tranh ôm chặt từ phía sau.
Tiếp theo, vài giọt nước nóng hổi rơi trên cổ khiến hắn không kịp phòng bị, cứ thế bị đánh cho không còn mảnh giáp nào.
“Văn Tranh…” Hắn không dám tiếp tục quay đầu lại nữa, cơ thể cứng ngắc tắm trong ánh trăng sáng tỏ.
Ánh trăng đậu lại trên hàng mi run rẩy của Văn Tranh.
Văn Tranh lại tự trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-meo-xong-toi-di-len-dinh-cao-doi-nguoi/1895012/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.