Vừa nhìn thấy Lưu, Thi mừng rỡ nói:
"Em tới cả tiếng rồi, ngồi chờ ngoài này sốt ruột quá nhưng cũng ráng. Tưởng anh ngủ, ai ngờ thấy có tiếng rên rỉ. Em hoảng hồn đánh bạo kêu anh."
Lưu gượng cười, nói:
"Hôm qua đi chơi về mệt nên ngủ quên thôi. Có lẽ anh...anh... nằm... mơ..."
Vừa nói tới đây. Người Lưu lảo đảo, chàng phải vịn vào người Thi mới đứng vững. Thi hoảng hốt kêu lên.
"Trời ơi... anh Lưu, anh Lưu có sao không?"
Lưu lắc đầu, cố nói:
"Cho anh ly nước, khát quá, khát quá rồi."
Thi vội vàng dìu Lưu ngồi xuống ghế, chạy lại bàn rót nguyên một ly cối nước lọc cho Lưu. Lưu ực một hơi hết ly nước rồi lại giục Thi lấy thêm. Cứ như thế, chàng làm ba bốn ly nước một lúc rồi ngồi thở khì khì. Thi thấy mặt Lưu xanh mét, lo lắng hỏi:
"Anh có sao không, mặt mũi sao xanh mét thế kia?"
Hơn ai hết, Lưu biết lý do tại sao, nhưng chàng nói cho Thi yên tâm.
"Hồi còn ở bên Mỹ, anh làm việc nhiều quá nên mất máu, cứ vài tháng lại phải đi tiếp mấy bịch máu. Không biết bên này mình có mua được máu không hả em?"
Mặt Thi tươi hẳn lên.
"Ồ tưởng anh đau ốm gì thì sợ, chứ thiếu máu thì ở đây lo gì Có tiền mua bao nhiêu không được. Bà con mình nghèo, đi bệnh viện bán máu là thường."
Lưu mừng rỡ nói:
"Ừ vậy em lo cho anh đi. Tiền bạc thếnào cũng được."
Thi gật đầu.
"Dạ, để em chạyquabàytángoài chợ chiều là có ngay."
"Vậy em đi liền đi."
"Anh phải ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-ma-ngai/261589/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.