Mỹ Lệ sau khi khử trùng vết thương cho Hanna thì dỗ dành con bé ngủ, cô nằm trằn trọc không sao chợp mắt được, đầu giờ chiều đi họp phụ huynh cho con bé còn tận ba tiếng nữa.
Cô đi lại ngăn tủ, lấy ra phong thư mà viện trưởng đưa cho cô.
Mở cẩn thận từng li từng tí, cô sợ sẽ rách thứ gì đó bên trong, nhịp tim không còn hỗn loạn nữa vì ngay bây giờ cô sẽ biết đó là thứ gì.
Cô đổ hết mọi thứ trong đó ra, tiếng rơi lạch cạch va xuống mặt bàn gỗ.
Có một lá thư cùng một chiếc usb, đầu tiên cô mở lá thư ra đọc, là một người cô không hề quen biết.
Chào cháu, chú là cảnh sát phụ trách vụ tai nạn của bố mẹ cháu, chú rất tiếc vì không thể làm gì hơn ngoài cách này, chú đã tận lực trong việc đòi lại công bằng cho cái chết tức tưởi của hai người thân trong gia đình cháu, chú có bằng chứng, có thể kiện tụng, có thể bắt giữ người đem bọn họ ra ánh sáng, nhưng chú đã bất lực, chú thật lòng xin lỗi cháu, chú còn có gia đình bọn họ đe doạ đến an nguy gia đình chú chú không thể làm gì hơn, bọn họ đã dùng tiền mua chuộc cấp trên mua chuộc luật sư, pháp luật là công bằng nhưng đồng tiền lại là vật điều khiển, đây là chứng cứ duy nhất chú còn giữ lại, mong một ngày nào đó cháu đủ bản lĩnh đòi lại công bằng cho bố mẹ đã khuất của mình.
Đọc xong lá thư, tay cô run hẳn lên, nước mắt rơi lã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/1843786/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.