Tô Hân trở về sau nửa tiếng đứng ngoài cổng nhà Diệp Thần, anh đã không ra mở cổng cho cô thì thôi đi mấy người hàng xóm còn quát mắng cô, cơn tức này cô nuốt trôi không nổi, cô nằm trên giường, đôi mắt giận dữ.
\- Diệp Phong Thần anh cứ chờ đấy cho em, những sự nhục nhã hôm nay em phải bắt anh đền bù bằng hết, còn con bé Mỹ Lệ chết tiệt mày cứ như âm hồn bất tán, không biết có gì liên quan đến mày nhưng biểu hiện của anh ấy hôm nay chắc chắn là nghĩ đến mày.
Tô Hân ngồi bật dậy, cô ta đi lại phía bàn làm việc, rút trong ngăn kéo ra tấm ảnh chụp chung của hai đứa thời trung học, sau đó cô ta cầm chiếc kéo di một đường ngang mặt Mỹ Lệ, đường kéo lại liên tục rạch nát tấm ảnh.
\- Hàn Mỹ Lệ con bé chết tiệt, tại sao mày không ngừng quấy nhiễu chuyện tình cảm của tao, tại sao mày luôn cướp đi những thứ của tao, đáng nhẽ tao mới là hoa khôi được mọi người yêu quý, đáng lẽ tao mới là người Phong Diệp Thần yêu, tại sao mày luôn giành đồ của tao, tao sẽ rạch nát khuôn mặt mày nếu mày xuất hiện.
Cạch.
Bức ảnh tan nát nằm gọn trong ngăn tủ, Tô Hân đã cảm thấy đỡ hơn, liền nhấn máy gọi cho đám bạn.
\- Đi bar không, hôm nay tao bao.
Những chiếc xe môtô gầm rú ngoài đường lớn, bọn độ xe nẹt bô ing óc, nhưng không ai dám dẹp, đụng vào chúng nó chỉ có sứt đầu mẻ trán.
Tô Hân mặc chiếc váy da bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/1843753/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.