Cô đứng ở cửa phòng thấp thỏm, không biết nên ra giúp hay là nhất quyết không màng đến sự hiện diện của viết thương trên tay Diệp Thần kia.
" Đi ra không nên đi ra, mình có nên đi ra không..."
Cô do dự một hồi lâu, rồi cũng đành mở cửa chạy nhanh ra túm lấy tay Diệp Thần kéo vào phòng cô, Tô Hân ở trong phòng lấy hết sức lực dồn vào hai cánh tay kéo mạnh, nhưng bên ngoài căn bản không còn lực giữ nữa, cánh cửa bật ra phía sau khiến cô ta nhã nhào ra đất.
Tô Hân lồm cồm bò dậy truy tìm Diệp Thần nhưng một bóng lưng cũng không thấy, cứ như anh ấy đã bốc hơi đi đâu mất, cô ta chạy xuống lầu dưới hỏi nhân viên nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu.
Tô Hân liền bấm máy gọi cho anh thì anh sớm đã tắt nguồn điện thoại, cô ta cuống cuồng chạy đi tìm anh ở khắp các con đường ngõ hẻm, vì nghĩ rằng anh ấy bị chuốc thuốc tay còn bị thương chắc chắn sẽ đến hiệu thuốc hoặc bệnh viện nên Tô Hân gọi nhanh chiếc taxi đi tìm.
Diệp Thần bị Mỹ Lệ kéo vào phòng đóng sầm cửa lại, lúc anh nhìn thấy cô cầm tay anh kéo đi, anh đã ngạc nhiên đến nỗi không thể tin vào người đang đứng trước mặt mình là cô ấy.
Tuy có hơi khác trước, không còn vẻ mặt trẻ con bầu bĩnh nữa thay vào đó là một người phụ nữ trưởng thành, khuôn mặt cũng dính không ít bụi trần của cuộc đời.
\- Mỹ Lệ.....có đúng là em không?
Anh đưa bàn tay run run của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/1843751/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.