Cô ấn gọi cho ông chủ Trần nhưng ông ấy không nghe máy, còn tên kia cứ bám lấy cô không rời, hắn ta cứ thao thao bất tuyệt, đòi cô đi vào cùng bằng được, nhưng cô không muốn, cô là được người khác mời đến hẳn hoi đâu cần phải nhờ vả tên kia.
Ông chủ Trần đi ra phía cửa vì thấy hình dáng quen thuộc của cô, ông ấy cười cười toả ra hoà nhã.
\- Này cậu kia, đây là khách mời của tôi, ai cho phép cậu cư xử như vậy hả.
Ông Trần hướng mắt về phía tên bảo vệ chỉnh đốn lại hắn, tên kia ríu rít xin lỗi cô rồi cung kính mời cô vào bữa tiệc.
Mới đến đây chưa được một ngày mà hết chuyện nọ đến chuyện kia tìm cô, khiến cô rất mệt mỏi.
Lúc chiều phía quản lí nhà hàng bên Hàn Quốc còn báo lại có hơi hai mươi khách hủy đơn, cô đau đầu từ lúc đó tới giờ.
Tô Hân cũng có trong bữa tiệc, nhìn thấy Mỹ Lệ bạn thân cũ cũng không ra chào hỏi mà liền lập tức trốn sau tấm bình phong.
\- Sao cô ta lại xuất hiện ở đây, chẳng phải bác Diệp đã tống cô ta sang Hàn rồi sao?
Diệp Thần đi từ nhà vệ sinh ra, thấy Tô Hân đang đứng sau bức bình phong liền đi lại hỏi.
\- Em làm gì ở đây? Anh nghĩ em sẽ ra ngoài với bạn của mình chứ.
Tô Hân chạy lại, ôm lấy tay Diệp Phong Thần kéo ra ban công.
\- Anh Thần em không chịu được mùi thuốc lá, anh biết mà.
\- Tô Hân đây là bữa tiệc, anh không thể cấm mọi người hút thuốc.
\- Anh ở lại đây với em chút đi, em khó chịu.
Tô Hân cố tình tỏ ra vẻ mệt mỏi dựa người vào vai Diệp Thần, trong đầu suy nghĩ.
" Sao cô ta lại quay về bác Diệp có biết không, mình phải báo cho bác ấy, và làm cách nào đó khiến cho Diệp Thần không thể thấy cô ta, nếu anh ấy gặp cô ta mọi công sức bao nhiêu năm nay của mình sẽ đổ sông đổ bể mất".
\- Tô Hân em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?
\- Không, em chỉ hơi mệt thôi.
\- Có cần anh đưa em về nhà nghỉ ngơi không?
" Cơ hội tốt, đáng lẽ ra hôm nay mình định biến Diệp Phong Thần thành người đàn ông của mình, đã cất công chuẩn bị cả thứ khiến đàn ông bấn loạn, còn dàn xếp cả một đội phóng viên trước khách sạn, nhưng thật không ngờ, đứa sao chổi kia lại xuất hiện, không được, mình nhất định không để Diệp Thần vụt mất trong tay mình".
\- Diệp Thần, gần đây có khách sạn Kim Cương, hay là anh đưa em đến đó nằm nghỉ chút đi, em chóng mặt quá.
Tô Hân ngã vào vòng tay Diệp Thần, Cô gái này là mẹ anh bắt ép anh phải nảy sinh tình cảm, lại là bạn học cũ của Mỹ Lệ, tình huống này có chút khó xử, anh luôn cố gắng tạo khoảng cách mấy năm nay vì nghĩ sẽ có lỗi với Mỹ Lệ.
Tất cả mọi thứ cô ấy yêu cầu, anh đều đồng ý, chỉ cần không có gì quá đáng, anh làm vậy một phần cũng là để mẹ anh an tâm dưỡng bệnh.
\- Được rồi vậy để anh đưa em đến đó.
Mỹ Lệ ở trong bữa tiệc lại càng mệt mỏi hơn, nhưng để kiếm được mối làm ăn tốt và lâu dài cô càng phải cố gắng hơn, cô tươi cười bắt tay với một nhà buôn sợi phở truyền thống, hai người trao đổi điện thoại rồi hứa hẹn sẽ đưa cô đến tận nơi để kiểm tra quá trình sản xuất.
\- Vậy em mong chúng ta hợp tác vui vẻ.
\- Được, mà chị hỏi nhỏ em đã có bạn trai chưa.
\- Thật tiếc quá em có con rồi chị.
\- Ồ vậy sao, chị nghĩ em rất trẻ lại là người thành đạt cứ nghĩ em sẽ lấy chồng muộn một chút thật không ngờ...haizzz tiếc quá. Chị định giới thiệu cho em, tại chúng ta mới gặp nhưng chị rất có thiện cảm với em.
\- Em cảm ơn chị đã quan tâm, con gái em đã 4 tuổi rồi, thôi không làm phiền chị thưởng thức tiệc nữa em hơi mệt, nên xin phép về trước, có gì ngày kia chúng ta gặp nhau.
\- Được, em về nghỉ ngơi đi.