Qua ngày hôm sau, cô không còn cảm thấy khó chịu trong người nữa, cơn thèm chanh cũng biến mất, cô trở lại công việc dịch tiếng.
Nhưng thật không may tài liệu cô đem đến có sai sót, có lẽ là do sự mệt mỏi của ngày hôm qua khiến kết quả dịch của cô bị sai lệch.
Cô mất công việc, vì công ty bọn họ đã tìm được người giỏi hơn, tuy có nhận được một khoản bồi thường nhưng cũng chẳng đủ cho cố sống được mấy ngày.
Cô đi qua một cửa hàng, trông bọn họ có vẻ rất bận rộn, vì hàng hoá nhiều, mà có mấy nhấn viên khuân vác, mồ hôi đầm đìa, trong đầu cô nghĩ, sức khoẻ cô còn, bây giờ tiền nong túng thiếu.
Cô đánh liều đi vào hỏi người chủ.
- Chị có nhận người khuân vác không? em có thể làm được rất nhiều việc.
Vị chủ kia nhìn cô một lượt từ trên xuống rồi gật đầu đồng ý.
- Nếu làm được, chúng tôi sẽ trả lương cô theo giờ.
Cô cúi người mừng rỡ cảm ơn. Rồi sắn tay áo bắt tay vào công việc nặng nhọc, mới bê được hai thùng, cô thở không ra hơi, mồ hôi đầm đìa trên trán, nhìn thì có vẻ dễ nhưng công việc này đúng là không đùa được đâu, vị chủ đứng đó, nhìn cô mấy lần rồi lắc đầu quầy quậy, cô biết họ đang thất vọng về cô, nhưng cô có quyết tâm, không thể gục ngã trước khó khăn được.
Tuy rằng mười mấy năm sống rất sung sướng không phải đụng tay chân vào việc gì nhưng bây giờ thì khác, từng đồng cô chi tiêu đều phải đắn đo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/150405/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.