Diệp Thần trở về nhà, anh dày vò bản thân bằng cách uống rượu, một chai, hai chai, rồi rất nhiều mảnh vỡ văng tung toé lên sàn nhà, đôi mắt anh vô hồn, anh uống rượu như uống nước lã.
- Cậu chủ...cậu đừng như vậy mà...
Thím Trương trong lòng chua xót nhìn anh, thím bất lực đi vào trong phòng Mỹ Lệ, rốt cuộc người tội nghiệp nhất vẫn là con bé, tưởng chừng cuộc sống đã có thể yên bình, lại không ngờ bị đẩy đến nơi đất khách quê người.
Sáng hôm sau Diệp Thần không đi làm, anh nằm trên giường ôm tấm ảnh Mỹ Lệ thời còn nhỏ, bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa vì người quan trọng nhất của anh đã rời bỏ anh, tại sao, tại sao không cho anh một cơ hội để giải quyết mọi chuyện, tại sao lại tự ý bỏ lại anh một mình.
Anh cảm thấy thế gian này thật vô vị, tẻ nhạt, như thể toàn bộ sinh lực sống bị rút cạn.
Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt, nhưng với anh nó dài cả mấy năm trời.
Đứng trước tấm gương, Diệp Thần bóp nhẹ lọ kem cạo râu, cái thứ bọt trắng phủ đầy tay anh, sau khi sửa soạn lại khuôn mặt mình, anh đi ra khỏi nhà.
Thím Trương cúi chào nhưng anh không hề để ý, thím Trương nhìn thấy sự lạnh lùng của anh tâm can lại nhói lên từng đợt.
Két.
Chiếc xe dừng lại trước toà nhà trọc trời, thân ảnh cao thước tám bước ra từ chiếc xe sang trọng. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh, bước chân anh đi đến đâu như thể muốn đóng băng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/150402/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.