Mẹ Diệp Thần đặt lên bàn cô một chiếc phong bì, sau đó rời đi.
Cô không dám phản kháng, vì cô biết cô càng phản kháng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn, sợ rằng đến lúc ăn bữa cơm cuối cùng với Diệp Thần còn không có.
Cô đi lại xem tờ vé, ngày mai đã khởi hành rồi, lại còn vào sáng sớm, chỉ có ngày hôm nay là được ở bên cạnh anh ấy, ngày cuối cùng.
Cô sửa soạn những đồ đạc cần thiết đem xếp vào vali, rồi nhét xuống gầm giường, sau đó ngồi xuống bàn xe một tờ giấy, chăm chú viết.
Gửi Diệp Thần.
Khi anh đọc được bức thư này, có lẽ em đã không còn trong thành phố nữa, đáng lẽ ra em không nên thổ lộ tình cảm của mình, nếu như thời gian có thể quay lại, em thà làm một cô bé có thể suốt ngày ở bên anh, chỉ cần nhìn thấy anh cũng đủ khiến em hạnh phúc rồi. Là do em quá tham lam, em muốn nhiều hơn thế nữa, em muốn được xà vào vòng tay ấm áp của anh. Em quá vô tâm em chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, em không hề nghĩ đến những tổn thương mất mát anh phải chịu đựng khi ở bên em.
Có lẽ sự rời xa của em sẽ khiến mọi chuyện lắng xuống, em không muốn làm vật cản ngáng chân anh.
Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, rồi sẽ có người thương yêu anh hơn em, khi ở bên cạnh người đó anh sẽ không phải bận tâm đến người ta dị nghị sẽ không phải đối mặt với những lời lẽ cay độc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-lon-de-thit/150399/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.